[Bhtt - Tự Viết] Nguyện Cưng Chiều Em - Chương 21: Nhớ
Cứ như vậy cuối cùng cũng đến thứ bảy, hôm nay Lâm Tuệ phải thu xếp đồ đạc, sáng mai cô đã phải bay rồi, Diệp Đào Ngọc ở một bên phụ cô. Nàng vừa gập quần áo giúp cô vừa ôn nhu nói:
“Em phải nhớ ăn uống giữ gìn sức khỏe cẩn thận, tí nữa chị sẽ gửi cho em một ít tiền tiêu vặt. Em cứ yên tâm học hành không phải quá lo lắng cho bác trai, chị hứa sẽ giúp em chăm sóc bác”
Lâm Tuệ vừa thu dọn đồ đạc vừa chăm chú lắng nghe từng lời dặn dò của Diệp Đào Ngọc, cô cảm thấy có chút tiếc nuối khi phải rời xa nơi này sớm như vậy
“Vâng… em.” Cô vừa nói vừa nhìn nàng, Diệp Đào Ngọc ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt to tròn như đang ngậm nước của em ấy, nàng đi đến xoa đầu Lâm Tuệ cười đùa nói:
“Sao vậy a~ luyến tiếc chị sao?”
Trên mặt Lâm Tuệ nhiễm một tầng ửng đỏ, cô xấu hổ vùi đầu vào cổ chị ấy. Diệp Đào Ngọc âu yếm nói:
“Chị cũng rất luyến tiếc em bảo bối của chị, chị hứa nhất định tháng nào cũng sẽ qua đó thăm em.” Nàng nói xong nhẹ đặt nụ hôn nhẹ nhàng xuống trán cô.
Lâm Tuệ nghe xong ngẩng đầu lên cô vội nói:
“Em.. em sẽ chăm sóc mình thật tốt, chị không cần tháng nào cũng phải bay qua thăm em đâu, sẽ rất mệt mỏi đó”
Diệp Đào Ngọc lắc đầu nói:
“Không mệt.” Ngay sau đó nàng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi cô, Diệp Đào Ngọc quả thật rất thích hôn môi Lâm Tuệ, môi em ấy vừa mềm vừa ngọt, xúc cảm rất tốt khiến nàng luôn mê đắm trong nụ hôn ấy. Sau khi tách nhau ra hai người tựa vào trán nhau cùng thở dốc. Đang chuẩn bị một đợt tiến công nữa thì đột nhiên điện thoại của Diệp Đào Ngọc vang lên, nàng thở dài đi nghe máy, hóa ra là mẹ gọi hỏi thăm xem Lâm Tuệ đã đi chưa.
“Ngày mai em ấy mới bay ạ”
“A vậy sao? Vậy thì con nhớ mua chút đồ dùng hữu ích cho Tiểu Tuệ nhé, đặc biệt là mấy đồ phòng vệ ấy”
Diệp Đào Ngọc vừa nhìn sang Lâm Tuệ vừa cười nói:
“Vâng con đã biết a”
“Mau đưa máy cho mẹ nói chuyện với Tiểu Tuệ một chút”
Nàng vừa nhướn mi vừa đưa máy cho Lâm Tuệ nói nhỏ vào tai cô:
“Là mẹ chị gọi hỏi thăm em.” Nói xong nàng còn cố tình liếm nhẹ vành tai của Lâm Tuệ khiến cô không khỏi run rẩy một chút. Lâm Tuệ liếc nhìn nàng sau đó bắt máy:
“Alo bác gái ạ”
“Tiểu Tuệ a, ta vừa dặn Tiểu Ngọc mua cho cháu mấy đồ phòng thân có thể đem theo bên người, cứ cẩn thận vẫn hơn hết cháu ạ. Cháu ăn uống cẩn thận, giữ gìn sức khỏe nhé”
Lâm Tuệ cảm thấy ấm lòng, cô chăm chú lắng nghe từng lời dặn dò của bà, có cảm giác như tình mẫu tử vậy. Cô vừa nghe vừa lấy tay lau nước mắt, nức nở nói:
“Vâng cháu hứa”
“Ây da đứa nhỏ này, khóc cái gì chứ…”
Diệp Đào Ngọc tiến đến cầm điện thoại ôm Lâm Tuệ vào lòng, nàng nói với mẹ: