[Bhtt - Tự Viết] Nguyện Cưng Chiều Em - Chương 18: Sự thật
Hôm nay là cuối tuần nên hai người ôm nhau ngủ một mạch đến 8h sáng, đây là lần đầu tiên Lâm Tuệ thức dậy muộn như vậy cảm giác có chút mới mẻ. Cô vừa mở mắt tỉnh dậy, Diệp Đào Ngọc cảm nhận được người trong lòng đang động đậy liền ôm chặt hơn một chút, vừa nhắm mắt vừa nói:
“Vẫn còn sớm mà, em ngủ thêm chút nữa đi”
“8h rồi mà còn sớm gì nữa, chị định ngủ tới trưa sao?”
“Ưm nằm im cho chị ôm em đúng năm phút nữa thôi”
Lâm Tuệ nhéo nhéo cái mũi nàng rồi nằm gọn xuống nói:
“Đúng năm phút nữa thôi đấy”
Hai người trần truồng ôm nhau thế này Lâm Tuệ nhìn thấy vẫn là cảm thấy vô cùng xấu hổ, cố gắng không nghĩ tới hình ảnh đêm qua. Đúng năm phút sau, Lâm Tuệ gọi Diệp Đào Ngọc dậy, nàng cố gắng ngồi dậy vươn vai đã thấy Lâm Tuệ đứng lên lấy quần áo vào phòng tắm, nàng ngồi cười ngây ngốc nhìn em ấy.
Một lúc sau, mẹ Diệp đến gõ cửa gọi hai người xuống ăn sáng, Diệp Đào Ngọc ngồi ở trong hô vọng ra:
“Vâng một lát nữa bọn con xuống ngay ạ”
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai người sóng vai đi cùng nhau xuống dưới nhà ăn sáng. Ăn sáng xong, Diệp Đào Ngọc chở Lâm Tuệ đi dạo, nàng muốn dành thời gian bên cạnh em ấy càng nhiều càng tốt. Trong lòng Diệp Đào Ngọc cũng đang phân vân xem có nên nói mọi chuyện ngay bây giờ không hay để thêm một thời gian nữa. Dù sao yêu nhau nên nàng không muốn giấu mọi chuyện với em ấy. Lâm Tuệ đang nói chuyện với nàng nhưng cảm thấy chị ấy không tập trung lắm, hỏi gì cũng không thấy chị ấy có phản ứng, cô liền hỏi một câu khiến Diệp Đào Ngọc giật mình:
“Chị đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì”
Lâm Tuệ nhíu mày nói:
“Không có gì thật sao? Đây là lần đầu tiên chị mất tập trung nghe em đấy, nói cho em biết có chuyện gì được không?”
Diệp Đào Ngọc hít thở sâu rồi nhẹ nhàng dừng xe trước một công viên, nàng nói:
“Em đi dạo với chị một lát được không?”
Xuống xe hai người nắm tay nhau đi dạo quanh công viên, tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống ghế. Diệp Đào Ngọc vẫn nắm tay Lâm Tuệ, ánh mắt đầy sự trìu mến nhìn em ấy, nàng nói:
“Chị không muốn giấu em mọi chuyện nữa, nhưng chị nói xong em không được giận chị đâu đấy”
“Có chuyện gì mới được, chị giấu em chuyện gì đó”
Diệp Đào Ngọc trong lòng có chút đổ mồ hôi lạnh, nàng trấn tĩnh kể lại mọi chuyện mình đã làm để giúp đỡ em ấy trong thời gian qua. Không phải muốn kể công mà là sợ sau này em ấy phát hiện ra mình giấu em ấy mọi chuyện như vậy, nàng sợ em ấy sẽ giận thậm chí điều đó còn hủy hoại đi mối quan hệ tốt đẹp của hai người.
Lâm Tuệ nghe xong nhíu chặt mày, cô nói:
“Thì ra là như vậy, coi như em nợ chị đi”