[Bhtt - Tự Viết] Nguyện Cưng Chiều Em - Chương 17: Nguyện bao bọc em cả đời
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Tuệ mới kiểm tra điện thoại, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của ba mẹ. Cô vỗ trán một cái mới chợt nhớ ra là chưa gọi điện về cho họ báo trước, ngay lập tức Lâm Tuệ bấm gọi lại cho ba mình:
“Ba ạ, con xin lỗi vì hôm qua không báo trước, con đi ăn sinh nhật Tiểu Giang rồi ngủ quên ở nhà cậu ấy.” Cô có chút chột dạ nói.
“A vậy sao? còn tưởng con có chuyện gì mà cả đêm không về, được rồi nếu mấy đứa lâu rồi không gặp thì cứ đi chơi với nhau vài hôm đi”
“Vâng ạ, con cảm ơn ba, lát con sẽ về luôn”
“Ừ thế con về cẩn thận, ba cúp máy nhé?”
Diệp Đào Ngọc đang rửa bát cũng vô tình nghe được cuộc trò chuyện của ba con họ, nghe được Lâm Tuệ nói dối là ngủ ở nhà Tiểu Giang trong lòng không khỏi có chút chua, nàng nói:
“Ai nha thì ra là em ngủ ở nhà của Tiểu Giang cơ đấy”
Lâm Tuệ đỏ mặt nói:
“Không phải, em là sợ ba lo lắng cho nên… nên…”
“Hmm, nếu em nói là ngủ ở nhà chị thì ba em sẽ lo lắng sao?”
“Ơ… em… không có… ý đó”
Diệp Đào Ngọc thấy bộ dáng lúng túng của Lâm Tuệ liền cười ha hả, tranh thủ úp nốt bát đũa.
“Để lát chị đưa em trở về”
“Nhưng chị còn phải đi làm nữa mà, nếu chị không yên tâm thì có thể gọi anh Phúc Nhị đến là được a”
“Không sao, cứ để chị.” Nàng vừa nói vừa mỉm cười xoa đầu em ấy. Lâm Tuệ xấu hổ cúi cúi đầu.
Thay quần áo xong, Lâm Tuệ đứng đợi Diệp Đào Ngọc ở phòng khách. Hôm nay Diệp Đào Ngọc diện một chiếc áo sơ mi voan mỏng tay bồng phối với chân váy bút chì ôm body, nàng đi đôi giày cao gót đen 10cm bước xuống cầu thang, Lâm Tuệ nhìn đến ngây người. Mãi khi Diệp Đào Ngọc bước đến trước mặt cô, nàng cười ha hả nói:
“Sao nhìn chị chằm chằm vậy hả?”
Không đợi hồi âm, Diệp Đào Ngọc ghé sát mặt Lâm Tuệ, tay nàng nhẹ nhàng sờ cằm rồi nâng mặt em ấy cười quyến rũ hỏi:
“Chị có xinh không?”
“A… có, chị rất xinh”
Cảm thấy trêu chọc Lâm Tuệ rất vui, mỗi khi chọc cho em ấy đỏ mặt xấu hổ nàng liền có ý nghĩ muốn em ấy. Nàng nhẹ nhàng di chuyển ngón tay vuốt ve đôi môi mềm mại của Lâm Tuệ, một giây sau nàng cúi xuống hôn môi cô, nụ hôn trở nên sâu dần cho tới khi Lâm Tuệ ưm một tiếng rồi đẩy Diệp Đào Ngọc ra, cô đỏ mặt nói:
“Chị không phải đi làm sao? Sẽ muộn mất”
“Muộn một hôm cũng không sao.” Nói xong nàng tiếp tục cúi đầu hôn Lâm Tuệ, bàn tay không an phận của nàng vuốt ve tấm lưng cách một lớp áo sơ mi mỏng của em ấy. Cuối cùng cũng thỏa mãn nàng mới rời đi nụ hôn nóng bỏng kia, nói:
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Vừa nói xong thì nàng nắm tay Lâm Tuệ đi ra cửa.
Sau khi đưa Lâm Tuệ trở về nhà, Diệp Đào Ngọc dặn dò cô một chút sau đó nói: