(Bhtt) (Truyện Ngắn) (Hoàn) Ảnh Hậu Dương, Hôm Nay Đã Ghen Chưa ? - Hoàn
Hôm nay là ngày bộ phim đóng máy, ngày 24 tháng 12, cũng là một ngày vô cùng đặc biệt, kỉ niệm tám năm bên nhau của hai người. Kể ra cũng trùng hợp, thành phố này chính là nơi mà Tĩnh Văn đã tỏ tình với Thừa Nhu, tại quảng trường thành phố, ngay dưới cây thông noel lớn nhất.
Lúc đấy cả hai mới chỉ là sinh viên năm ba, năm tư, có thể vô tư nắm tay nhau đi khắp quảng trường, dũng cảm mà hôn nhau trước sự chứng kiến của mọi người xung quanh dưới làn pháo hoa rực rỡ của lễ noel.
Cô không biết liệu nàng có còn nhớ lời hứa tám năm trước, một lời hứa cô đã khảm vào tim.
” Thừa Nhu, nếu ước mơ của chị là được diễn xuất vậy em sẽ trở thành trợ lý của chị, cùng chị biến ước mơ thành sự thật.”
” Có thể em sẽ không giúp chị được quá nhiều, em không hiểu về diễn xuất nên không thể cho chị lời khuyên hữu ích, nhưng em sẽ luôn bên chị, chăm sóc chị khi chị mệt mỏi, bầu bạn cùng chị khi chị gặp chuyện buồn, cùng chị chia sẻ niềm vui.”
” Em hứa, em sẽ không để lỡ bất kì khoảnh khắc quan trọng nào trong cuộc đời chị.”
” Ngày mà ước mơ của chúng ta trở thành hiện thực, khi chị đã trở thành ảnh hậu, vào ngày kỉ niệm của chúng ta, em hứa sẽ cầu hôn chị, ngay dưới gốc cây này.”
” Vì vậy, Dương Thừa Nhu tiểu thư, chị có thể cho em vinh dự được đồng hành cùng chị không ?”
Ngày 24 tháng 12 của tám năm sau, cũng như ngày đấy, tuyết rơi đầy trời.
Ai đi qua cây thông to lớn ở giữa quảng trường cũng đều liếc mắt nhìn người đứng dưới gốc cây. Một cô gái xinh đẹp cao ráo, mái tóc dài ngang vai buông xõa, làn da trắng như ngọc, mặc chiếc áo dạ dài màu đen, quàng một chiếc khăn, áo len cao cổ trắng và quần âu, tay cầm một bó hoa hồng rất lớn. Bó hoa lớn đến mức che khuất đi một phần gương mặt của cô.
Tĩnh Văn nhìn đồng hồ, 23h30. Chỉ còn ba mươi phút nữa. Trên tay cô cầm điện thoại, ánh mắt dịu dàng lại có chút bi thương nhìn bóng người quen thuộc trên màn hình. Trên đấy đang chiếu một màn livestream gây chấn động cả nước.
Quay lại hai tiếng trước.
Sau khi quay xong cảnh quay cuối, cả đoàn nổ pháo chúc mừng đoàn phim đóng máy. Đạo diễn thay mặt mọi người tặng hoa cho Triệu Vĩnh Lâm và Thừa Nhu, rồi để ăn mừng còn chủ động tổ chức tiệc ở một khách sạn năm sao cạnh đấy.
Trong lúc mọi người quay về phòng thay đồ, Tĩnh Văn ra ngoài mua nước. Lúc đi ngang qua phòng đạo diễn, chợt cô nghe thấy giọng của Triệu Vĩnh Lâm.
” Sao rồi, Vĩnh Lâm ? Cậu chuẩn bị ổn rồi chứ ?”
” Cảm ơn ngài, tôi đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi rồi, lát nữa chỉ cần ngài thay tôi dẫn cô ấy đến phòng như chúng ta đã hẹn là được.”
” Được rồi, được rồi. Cậu cũng khá lắm, cuối cùng cây vạn tuế cũng chịu nở hoa rồi. Nếu lần này cầu hôn thành công, phải nhớ công tôi đấy.”
Tĩnh Văn đứng ở ngoài nghe rõ ràng rành mạch, vậy là…Triệu Vĩnh Lâm định tối nay sẽ cầu hôn Thừa Nhu. Một khắc nghĩ đến điều này, trái tim cô giống như bị ai đó bóp chặt, đau đến mặt cô tái nhợt.
Cô giống như người mất hồn trở lại phòng thay đồ. Khi mở cửa, điều đầu tiên cô thấy là bóng lưng xinh đẹp của nàng. Thừa Nhu thay một chiếc váy hở vai, xương cánh bướm tinh xảo. Nghe thấy động tĩnh, đôi mắt đang nhắm nghiền dưỡng thần cũng lặng lẽ mở ra, long lanh ánh nước, xinh đẹp như tuyệt sắc thứ ba.
Một báu vật như vậy, mình có tài đức gì để giữ làm của riêng ?
Nhận thấy người ở sau thất thần, Thừa Nhu quay lại hỏi, “Sao vậy, Tĩnh Văn ?”
Con người là một sinh vật tham lam, dù biết không được động vào trái cấm trong vườn địa đàng lại vẫn cứ liều mình nếm thử. Khi có được rồi lại không nỡ buông tay.
Cũng phải thôi, Tĩnh Văn cô dù sao cũng chỉ là một phàm nhân, nàng như vậy tốt đẹp, cô tự nhiên không nhịn được mà trầm luân.
Tĩnh Văn rũ mắt đem cảm xúc che dấu, bình thản mà nói, ” Đạo diễn gọi mọi người đi ăn.”
Mọi người trong phòng nghe vậy liền đứng dậy lũ lượt đi ra. Đến khi chỉ còn Cố Trì Dao, Tĩnh Văn vẫn đứng bất động tại đấy. Trì Dao như nhận thấy cảm xúc của cô không đúng, lặng lẽ tiến lại gần, vỗ vào vai cô, “Sao vậy Tĩnh Văn, em ổn chứ ?”
” Em ổn, chúng ta đi thôi.” Tĩnh Văn giọng nói đều có chút vô lực.
Khách sạn nơi tổ chức tiệc là khách sạn xa hoa lộng lẫy bậc nhất thành phố. Mọi người cũng không nghĩ đạo diễn mời khách lại long trọng như vậy, dù sao cũng không biết được bộ phim có hỏa được hay không.
Khi mọi người ngồi đông đủ, đạo diễn nâng ly, giọng cao hứng, “Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng đoàn phim đi đến ngày hôm nay. Nói thật bộ phim này tôi đã ấp ủ từ lâu, nhưng vì không tìm được diễn viên ưng ý mà trì hoãn mãi. Triệu ảnh đế, Dương ảnh hậu, hai người quả thực là hình mẫu bước ra từ kịch bản mà tôi và biên kịch viết. Thực cảm ơn cả hai vì đã chịu nhận đóng bộ phim này, dù rằng cát-xê có lẽ thấp hơn nhiều so với địa vị hiện tại của cả hai. Tôi hứa, sẽ không phụ lòng mọi người, phụ lòng nhà đầu tư, bộ phim này, nhất định sẽ nổi tiếng.”
” Mọi người đừng khách sáo, hôm nay không say không về!!!”
Được đạo diễn đi trước dẫn đường, mọi người cũng không ngại ngùng nữa, tất cả đều hào hứng nhập tiệc. Hôm nay Tĩnh Văn lại chủ động ngồi cùng Thừa Nhu, còn săn sóc giúp nàng bóc vỏ tôm, gắp đồ ăn. Thái độ khác hẳn mấy ngày trước, khiến nàng có chút khó hiểu. Cô cũng không giải thích, chỉ lặng lẽ quan tâm nàng.
Khi mọi người đều đã nhập tiệc được một nửa, đạo diễn tiến về phía Thừa Nhu, nói nhỏ, ” Thừa Nhu, cháu có thể đi với chú một chút không ? Chú có chuyện muốn nói riêng với cháu.”
Đạo diễn bộ phim này cũng chính là đạo diễn của bộ phim đầu tiên mà nàng diễn, có thể nói là người đã dìu dắt nàng trưởng thành đến bây giờ, vì vậy mà nàng cũng đặc biệt kính trọng ông.
” Dạ được chứ ạ”, Thừa Nhu không nghi ngờ gì mà đi theo.
” Để cháu đi cùng.” Tĩnh Văn vẫn luôn im lặng bên cạnh bỗng dưng lên tiếng.
Đối với đạo diễn, cả Tĩnh Văn và Thừa Nhu đều như cháu gái trong nhà, ông rất quý cả hai. Thấy cô dính nàng như vậy, ông chỉ cười, ” Được rồi, chú muốn nói riêng với Thừa Nhu chút chuyện. Cháu ở lại đây đi, một lúc thôi rồi chú trả con bé lại.”
Tĩnh Văn nhìn hai người rời đi, hai tay đặt trên đùi nắm chặt.
Đạo diễn dẫn nàng đến căn phòng trên tầng cao nhất. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện.
” Thừa Nhu này, cháu năm nay cũng 29 rồi đúng không ? Đã có suy nghĩ về chuyện kết hôn chưa ?”
” Dạ ? Chuyện này…hiện tại cháu vẫn muốn tập trung vào sự nghiệp trước ạ.”
” Ha ha người trẻ bây giờ đứa nào đứa nấy cũng chỉ quan tâm công việc giống nhau. Chú nói này, công việc, sự nghiệp, sau này vẫn có thể phát triển. Nhưng đừng để lỡ người phù hợp với mình nhé.”
” Dạ vâng, cháu biết rồi ạ.”
” Từ lần đầu tiên gặp cháu, chú đã nghĩ, con bé này, nhất định về sau sẽ nổi tiếng. Xem đi, quả nhiên ánh mắt của chú trước sau đều rất tốt. Chú coi cháu giống như cháu gái mà đối đãi, chú tin cháu cũng cảm nhận được điều đấy, vì vậy chú cũng mong cháu có thể có được những gì tốt nhất.”
Đi đến trước cửa căn phòng, đạo diễn lùi lại một bước, làm tư thế mời, ” Nào vào đi, Thừa Nhu. Trong này có một món quà mà chú đặc biệt chuẩn bị cho cháu.”
Dù còn nghi hoặc nhưng vì đặc biệt tín nhiệm người chú này, Thừa Nhu cũng không thắc mắc mà tiến lên định mở cửa. Ngay khi nàng đặt tay lên tay nắm cửa, một giọng nói từ xa vọng lại, ngăn nàng, ” Khoan đã, Thừa Nhu !!”
Nàng giật mình quay lại, liền thấy cô đang đứng ở cuối hành lang, nơi nối liền với thang bộ. Nhìn từ xa cũng có thể nhận ra dáng vẻ chật vật của cô, giống như cô đã chạy bộ lên tầng này vậy.
Khi nàng còn chưa hiểu chuyện gì thì cô đã chạy lại, nắm lấy cổ tay nàng, ” Đi với em một chút, em có chuyện muốn nói với chị.”
Cô còn không quên quay qua xin lỗi đạo diễn, ” Chú, cháu xin lỗi. Cháu muốn nói chuyện với chị ấy một chút.”
Còn không để ai kịp phản ứng, cô đã kéo nàng đi vào nhà vệ sinh ở ngã rẽ.
” Aizz, con bé này…sao lúc nào cũng dính lấy Thừa Nhu vậy ?”
Thừa Nhu bị kéo vào nhà vệ sinh, không hiểu chuyện gì đã bị cô ép vào cánh cửa, còn tiện tay chốt cửa lại. Kể từ lúc hai người tách ra đến giờ, đây là lần đầu cả hai thân mật như vậy.
Đã bên nhau tám năm, vậy mà đối diện với ánh mắt của cô lúc này, Thừa Nhu lại thấy tim đập nhanh lạ thường.
” Em…có chuyện gì vậy ? Đạo diễn còn đợi bên ngoài đấy.”
Giọng nàng ấp úng, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ biết đặt tay lên ngực cô nhằm nới rộng khoảng cách giữa cả hai.
Tĩnh Văn nhìn nàng, trong lòng cũng rất loạn. Ngay khi cả hai người rời đi, chỉ tưởng tượng đến cảnh Triệu Vĩnh Lâm sẽ cầu hôn nàng, cô lại muốn tức điên lên. Cảm giác khó chịu ép cô hít thở không thông, vì vậy cô liền bất chấp tất cả đuổi theo cả hai.
Mặc dù luôn tự nhủ chỉ cần nàng hạnh phúc, luôn tự nhủ sẽ không can thiệp đến quyết định của nàng, chỉ cần nàng muốn, cô liền có thể âm thầm bồi bên cạnh, cùng nàng cộng phó hoa lộ, dù chỉ với tư cách một người bạn.
Nhưng thì ra, cô đã tự đã tự đánh giá mình quá cao.
Cô mong nàng hạnh phúc, nhưng là ở bên cô chứ không phải bên bất kì một ai khác.
” Có thể…không đi không ?”
” Hả ?”
Nàng vô thức hỏi lại. Còn chưa hiểu chuyện gì liền đã rơi vào một cái hôn nóng bỏng.
Tĩnh Văn vòng tay qua eo nàng, kéo nàng vào lồng ngực mình. Thân thể ấm áp , phảng phất mang theo điện lưu, khiến hai người toàn thân tê dại.
Thừa Nhu tim đập muốn bay khỏi lồng ngực, mặt hồng vực, ngon miệng giống như một quả đào mật. Giữa những nụ hôn nàng nhìn thấy hai mắt nhu tình như nước nhìn nàng của Tĩnh Văn, cùng những lời thổ lộ khó nhọc.
” Em yêu chị, Thừa Nhu.”
” Thật sự…rất yêu chị.”
Tĩnh Văn đem nàng trong lồng ngực càng thêm dùng sức ôm, như muốn khảm nàng vào lòng. Có thể do dùng sức quá lớn, làm Thừa Nhu tại một khắc này tỉnh táo lại.
Nàng vội vàng đẩy cô đang đè trên người mình ra, thở hổn hển, ” Tĩnh Văn, em làm gì vậy chứ ?”
Kia một khắc đẩy ra, ánh sáng trong nhà vệ sinh như chiếu sáng biểu tình kinh ngạc của Tĩnh Văn.
” Đạo diễn còn đang chờ ở bên ngoài, hơn nữa chúng ta đứng sát cửa như vậy, nhỡ có ai nghe thấy thì sao ?”
Thừa Nhu vội vàng tiến lại phía gương, nhìn đôi môi có chút sưng đỏ của mình, ảo não mà lôi đồ trang điểm ra dặm lại.
” Em sao lại xúc động như vậy chứ ? Môi sưng như thế này lát nữa chị phải giải thích sao với đạo diễn đây ?”
” Chị sợ như vậy à ?”
Tĩnh Văn nhìn bóng lưng bận rộn của nàng, giọng không giấu được lạc lõng.
Cô tiến lên một bước, hai tay nắm lấy vai nàng, quay lại để nàng đối diện với cô. Thừa Nhu thấy rõ, dường như đôi mắt xinh đẹp kia đang long lanh ánh nước, ngoài ra còn có…một cỗ nồng đậm bi thương.
” Chị sợ mọi người biết về mối quan hệ giữa hai ta đến vậy à ?!!”
Thừa Nhu nghe cô lớn tiếng chất vấn mà sững sờ. Từ trước đến nay cả hai chưa từng đề cập đến việc công khai nhưng tất cả đều hiểu, mối quan hệ này không thể để những người xung quanh biết được. Nó không khác gì một quả bom nổ chậm đối với sự nghiệp của Thừa Nhu.
” Thừa Nhu, cháu xong chưa ?”
Cả hai còn đang giằng co thì bị tiếng gõ cửa thúc giục của đạo diễn làm giật mình. Thừa Nhu khẽ đẩy người đang dính sát trước mặt mình ra, vội vàng trả lời, ánh mắt cũng lảng tránh không dám nhìn vào mắt cô, ” Cháu…cháu ra luôn đây ạ.”
Chạy đến cửa, nàng không dám quay đầu lại, chỉ khẽ nói, “Tối nay chúng ta sẽ nói tiếp sau. Chị ra gặp chú trước.”
Nàng đi thật nhanh, giống như trốn chạy điều gì, nhanh đến mức không kịp nhìn thấy bóng lưng cô độc của cô. Tĩnh Văn ngửa đầu, khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt.
Sau cùng, cô vẫn không giữ được nàng lại.
Chung quy sau cùng, hai ta vẫn là vuột mất nhau.
Có lẽ, không quấy rầy mới là sự dịu dàng cuối cùng mà em có thể dành cho chị.
Điện thoại cô rung lên.
” Chào cô, Vương tiểu thư. Hoa mà cô đặt đã đến rồi nhé. Tôi đang đợi ở dưới khách sạn ạ.”
Tĩnh Văn ôm bó hoa hồng đỏ rực rỡ, chín chín bông hoa, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, mãi mãi không thay đổi.
Cô vừa đi bộ dọc đến gốc cây ở quảng trường vừa nhìn lại khung cảnh xung quanh, nhớ lại những hồi ức của tám năm trước. Trên chính con đường này, cả hai đã từng nắm tay, hạnh phúc bên nhau hơn bất kì những cặp đôi nào trên thế giới. Chẳng sợ ánh mắt những người xung quanh, cũng chẳng sợ những lời bàn tán, nàng khi ấy trong mắt cô, rực rỡ tựa vầng thái dương.
Thế gian này có nàng, thật quá mức tốt đẹp.
Tĩnh Văn đứng dưới gốc cây, khẽ quay đầu lại, nhìn từng dòng người đi lại xung quanh, mới nhận ra, thì ra khoảng cách giữa cả hai đã xa đến như vậy.
Cảnh vẫn còn đây nhưng người xưa đã không còn nữa.
Nhược Vũ mở điện thoại liền thấy một hot search top đầu đỏ rực.
“Ảnh đế Triệu Vĩnh Lâm công khai cầu hôn ảnh hậu Dương Thừa Nhu”.
Bên dưới còn có link livestream. Ngay cả những người xung quanh cô cũng đang bàn tán rầm rộ về điều này.
Thế giới xung quanh ồn ào đến như vậy nhưng cô như chẳng hề nghe thấy gì, chỉ chăm chú nhìn bóng hình xinh đẹp trên màn hình, giống như điều cô đã hứa, sẽ không bao giờ để lỡ khoảnh khắc quan trọng nào trong đời nàng.
Tĩnh Văn chịu đựng nỗi chua xót trong lòng, trên màn hình là Triệu Vĩnh Lâm ôn nhu nhìn nàng, thân sĩ quỳ một gối, trên tay là chiếc nhẫn kim cương sáng chói. Qua tai nghe cô nghe rõ ràng rành mạch lời anh nói.
” Thừa Nhu, anh không chắc anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này nhưng anh hứa, sau này anh sẽ mãi ở bên em, cùng em đi qua những thăng trầm trong cuộc sống, sẽ không bao giờ bỏ lỡ những khoảnh khắc quan trọng trong đời em. Vì vậy, Dương Thừa Nhu, em có thể cho anh vinh dự được sánh bước bên cạnh em đến hết cuộc đời không ?”
Cô không dám nhìn thêm nữa, chỉ lặng lẽ cất điện thoại vào túi áo. Khóe mắt cô ửng đỏ, khẽ cúi đầu để che đi biểu cảm trên mặt.
Tốt quá rồi, Thừa Nhu. Sau này sẽ có một người thay em, thay em cùng chị đi qua những khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời.
Giống như câu nói của một nhân vật trong câu chuyện mà em rất thích, “Nguyện vọng của tôi là chỉ cần cậu hạnh phúc, mà kết cục như vậy còn có rất nhiều con đường dẫn cậu đến. Chỉ là, cậu không chọn con đường có tôi mà thôi.”
Chỉ cần chị hạnh phúc, vậy thì…không phải em cũng không sao.
Tĩnh Văn nhìn đồng hồ, 23h30. Vậy là chỉ còn ba mươi phút.
Cô nhìn quanh, thấy có một cô gái đang vừa đánh piano điện vừa hát, biểu diễn đường phố vào đêm noel, xung quanh có vài người đứng lại xem.
Tĩnh Văn tiến lại xin phép được sử dụng đàn, cô gái cũng vui vẻ nhường cho cô. Tĩnh Văn tháo lớp bọc xinh đẹp bên ngoài bó hoa ra, đặt xuống đất chín chín bông hoa hồng đỏ rực.
Cô cầm lấy mic, nhẹ giọng nói, ” Hôm nay là kỉ niệm tám năm tôi ở bên chị ấy. Tôi đã từng hứa khi chị ấy đạt được ước mơ của mình, tôi sẽ ngay dưới gốc cây này, nơi chúng tôi bắt đầu tình yêu của cả hai, cầu hôn chị ấy. Tám năm sau, chị ấy cuối cùng đã làm được. Sau ống kính, chị ấy tỏa sáng hơn bất kì bông hoa nào trên thế giới này. Tôi cũng hơn bất kì ai trên thế giới này, vui mừng cho chị. Nhưng là, lời cầu hôn này, có lẽ cũng sẽ chẳng thể nào nói ra thành lời. Tôi không phải người đáng để chị phó thác cả đời.”
“Ngày hôm nay có lẽ sẽ là ngày vui của chị, nên tôi cũng không muốn làm ảnh hưởng đến sự lựa chọn của chị. Chỉ dám thầm lặng, chúc chị quên đi những chuyện thương tâm trên thế gian, từ nay thuận buồm xuôi gió.”
” Lần sau gặp lại, chị nhất định phải hạnh phúc nhé.”
Mọi người trong không khí hạnh phúc của noel đều bị lời chúc phúc nghẹn ngào của cô làm rung động, rất nhiều người đã vây quanh chỗ cô, những cặp đôi đang giận hờn nhau cũng lặng lẽ nắm chặt tay nhau.
” Ở đây có bó hoa tôi định tặng chị hôm nay nhưng có lẽ sẽ chẳng thể tặng được. Vì vậy tôi muốn dành tặng đến những cặp đôi ở đây hôm nay, chúc những cặp đôi đang bên nhau sẽ mãi mãi không chia lìa và cũng chúc những người đang theo đuổi tình yêu có đủ dũng khí thổ lộ, dũng cảm ở bên người đấy.”
Nói xong cô lặng lẽ nhắm mắt, cất lên giọng hát trầm ấm, dìu dặt, chất chứa thâm tình vô hạn.
“风儿轻轻吹落花
Làn gió khẽ thổi, lay cánh hoa rơi
好想失去的她
Thật nhớ cô ấy, người tôi đã đánh mất
年少不懂爱与恨
Thời niên thiếu nào biết yêu hận
惹哭身旁那个她
Chọc cô bạn bên cạnh đến phát khóc
也许这就是命运吧
Có lẽ đây là định mệnh
注定我失去她
Mệnh định tôi đánh mất cô ấy
纷纷扰扰世界里
Giữa thế giới ồn ào hỗn loạn này
好想曾经那个她
Thật nhớ cô ấy của ngày trước
我睡过她的房间喝过她的水
Tôi từng ngủ trong phòng cô ấy, từng uống nước cô ấy uống rồi
吃过她的剩饭见过她的美
Từng ăn cơm thừa của cô ấy, từng thấy lúc cô ấy lung linh
也见过她刚起床素颜的样子
Cũng từng thấy mặt mộc lúc cô mới tỉnh giấc
这辈子就当我娶过她了吧
Đời này xem như tôi đã từng cưới được cô ấy rồi
我承认我这辈子都忘不了她
Tôi thừa nhận đời này tôi chẳng thể quên cô ấy
甚至连做梦都想和她在一起
Thậm chí nằm mơ cũng muốn được ở bên cô
可是命运只允许我喜欢她
Thế nhưng định mệnh chỉ cho phép tôi thích cô
却不允许我拥有她
Chứ không cho phép tôi có được cô.”
Từng người, những chàng trai cô gái muốn thổ lộ tình cảm với người mình yêu lần lượt lên lấy mỗi người một bông.
Muốn theo đuổi hạnh phúc, chính là cùng người nào đó ở bên nhau, vậy nên thử dũng cảm một lần, liền thất bại cũng không sao.
Cứ như vậy số lượng hoa hồng giảm dần, thời gian hạn định cũng ngày một rút ngắn.
23h45
Chỉ còn 15 phút.
Trên nền đất chỉ còn một bông hoa cuối cùng.
Đã gần đến giờ bắn pháo hoa nên mọi người cũng tản ra, bông hoa cuối cùng này có vẻ sẽ không ai lấy. Và hơn hết bông hoa này, là hoa hồng xanh.
Đúng vậy, bó hoa của cô có chín chín bông, chín tám bông hoa hồng đỏ và một bông hoa hồng xanh ở chính giữa.
Hoa hồng xanh, tượng trưng cho tình yêu chân thành.
Tĩnh Văn cầm lấy bông hoa hồng, tiến về phía dưới gốc cây thông, hòa cùng không khí hạnh phúc của những cặp đôi.
23h50
Tất cả mọi người cùng hướng ánh mắt lên trời, chờ đợi màn pháo hoa rực rỡ nhất.
Tĩnh Văn một tay cầm hoa hồng xanh, một tay đặt lên túi bên ngực trái, nơi chứa chiếc nhẫn mà cô đã tự thiết kế, ấp ủ suốt tám năm.
Thừa Nhu, kiếp này được gặp và yêu chị, là may mắn của em.
” Này cô gái, cô tin vào kì tích à ?”
Một giọng nói già nua vang lên bên tai Tĩnh Văn. Cô sững sờ nhìn sang, nhận ra đứng bên cạnh là một bà lão, tay cầm một đóa hoa hồng lớn. Bà nhìn cô đầy hiền từ, kiên nhẫn lặp lại câu hỏi, “Cô tin vào kì tích à ?”
” Sao…sao bà lại hỏi vậy ạ ?”
” Bông hoa cô đang cầm, nó đại diện cho kì tích.”
Kì tích ?
” Cháu…”
” Cô gái, kì tích đôi khi là một thứ rất xa vời. Nhưng đã là con người thì nên có niềm tin, chỉ cần không từ bỏ, điều gì cũng có thể xảy ra.”
” Khi nãy ta có ở bên kia nghe cháu hát, giọng hát rất hay, nhưng lại quá buồn, lại như có chút gì đó…không cam lòng.”
” Cô gái, tình yêu cũng như cuộc đời, không ai có thể đoán trước điều gì. Bó hoa này ta tặng cháu, ba mươi bông hoa hồng, ngụ ý hãy tin vào duyên số. Nếu đã định trước là của nhau, dù đi hết một vòng, cũng sẽ trở về bên nhau thôi.”
Bà lão đưa bó hoa cho cô, còn không đợi cô kịp phản ứng đã quay lưng rời đi.
” Bà ơi, đợi đã..”
” Anh ơi, xem livestream đi, trời ơi Thừa Nhu chị ấy biến mất rồi !!!”
” Livestream mới sập có 10 phút mà ảnh hậu Dương đã biến mất rồi !!”
” Còn lời cầu hôn thì sao ??”
” Mọi người đang vây quanh ảnh đế Triệu kìa, trời ơi cp của tôi TT.”
Xung quanh bỗng nhiên ồn ào những lời bàn tán, mọi người đều lộ vẻ hoang mang.
Tĩnh Văn mở điện thoại vào weibo, top ba hot search đều liên quan đến Thừa Nhu và Triệu Vĩnh Lâm.
Hot search no.3 từ ba mươi phút trước -” Ảnh đế Triệu công khai livestream cầu hôn Ảnh hậu Dương. “
Hot search no.2 từ mười lăm phút trước – “Livestream quá tải, kết quả của cặp đôi thế kỷ ?”
Và hot search no.1 từ một phút trước – ” Ảnh hậu Dương biến mất.”
Đi kèm là video livestream thời điểm hiện tại, tất cả mọi người ở hội trường đều vây quanh Triệu Vĩnh Lâm như đang an ủi, vẻ mặt mọi người cũng hoang mang không kém những người xung quanh cô lúc này. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra vào mười lăm phút trước khi livestream vì quá tải mà sập, ảnh hậu Dương rốt cục đã đi đâu ?
” VƯƠNG TĨNH VĂN”
Tĩnh Văn còn đang kinh ngạc nhìn livestream thì bị tiếng hét lớn làm giật mình. Rõ ràng xung quanh ồn ào đến vậy, cô lại vẫn có thể dễ dàng nhận ra giọng nàng.
Tĩnh Văn vội vàng quay lại, cô thấy xuyên qua đám đông, bóng dáng quen thuộc của người con gái cô yêu. Nàng vẫn mặc bộ lễ phục ban nãy, đeo kính đen và khẩu trang, trời lạnh như vậy lại không mặc thêm áo khoác, dẫm trên đôi giày cao gót bảy phân, chạy về phía cô.
Đến tận khi nàng lao vào lồng ngực cô, Tĩnh Văn vẫn chưa hết kinh ngạc. Cô cứ như vậy ngơ ngác, một tay cầm bó hoa, một tay ủng nàng trong lòng.
” Aaa, có phải là ảnh hậu Dương không ??”
” Đúng rồi, bộ váy kia, không sai được !!”
Những lời xì xào xung quanh khiến cô tỉnh táo, mới nhận ra tình huống hiện tại.
Thừa Nhu chị ấy, không che chắn gì cứ thế lao vào lòng cô trước mặt mọi người !!!
Tĩnh Văn vội vàng tháo khăn quàng cổ của mình xuống, luống cuống quàng cho cô, giọng không giấu được lo lắng, “Chị…chị sao lại một mình chạy ra đây thế này. Mọi người nhận ra thì phải làm sao ?”
Nhìn bộ dạng chật vật của Tĩnh Văn, trong tâm trí Thừa Nhu như đang vọng lại câu hỏi lúc trước của cô.
” Chị sợ như vậy à ?”
“ Chị sợ mọi người biết về mối quan hệ giữa hai ta đến vậy à ?!!”
Nàng đưa tay ngăn lại bàn tay đang cố quàng khăn của cô, trước ánh mắt sững sờ của Tĩnh Văn, tháo xuống mắt kính và khẩu trang, để lộ ra gương mặt xinh đẹp kiều diễm.
Xung quanh ngay lập tức ồn ào, tất cả đều là tiếng la hét cuồng nhiệt vì sự hiện diện của nàng. Mọi người vây xung quanh hai người, tạo thành một vòng tròn lớn ngay dưới cây thông.
Trước ánh mắt tò mò của người qua đường, Thừa Nhu nắm lấy tay cô, nở nụ cười xinh đẹp động lòng người.
” Vương Tĩnh Văn, em còn nhớ đã hứa gì với chị không ?”
” Em…”
Bước vào căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, nhận được lời cầu hôn đột ngột, tất cả đều ngoài dự liệu của Thừa Nhu.
Nàng nhìn vị tiền bối mình luôn kính trọng quỳ gối trước mặt mà kinh ngạc đến không nói nên lời. Không chỉ thế xung quanh còn có rất nhiều máy quay, bao năm làm người công chúng dạy cho nàng cách sinh tồn trong giới giải trí, đó là khi đứng trước máy quay phải luôn cẩn thận lời ăn tiếng nói, hành động phải chuẩn mực, nếu không muốn bị chết chìm trong dư luận.
Vì vậy nàng không dám nói gì, chỉ trơ mắt nhìn anh rút ra chiếc nhẫn, trước những lời chúc phúc và cổ vũ của mọi người, cầu hôn cô.
” Thừa Nhu, anh không chắc anh là người đàn ông tốt nhất thế giới nhưng anh hứa, sau này anh sẽ mãi ở bên em, cùng em đi qua những thăng trầm trong cuộc sống, sẽ không bao giờ bỏ lỡ những khoảnh khắc quan trọng trong đời em. Vì vậy, Dương Thừa Nhu, em có thể cho anh vinh dự được sánh bước bên cạnh em đến hết cuộc đời không ?”
Triệu Vĩnh Lâm, anh ấy là một người đàn ông hoàn hảo trong mắt phụ nữ. Nàng biết, nếu bây giờ nàng chấp nhận lời cầu hôn này, cuộc đời nàng sẽ bước sang một trang khác, không chỉ về tình cảm mà còn cả sự nghiệp.
Một cuộc hôn nhân hạnh phúc, một mối quan hệ được mọi người chúc phúc, đây chẳng phải là điều nàng luôn mong đợi ?
Nhưng tại sao nó lại ngột ngạt đến vậy ?
Thì ra…được chúc phúc đôi khi cũng không phải là một điều gì vui vẻ.
Bởi vì…không phải em ấy.
” Em hứa, em sẽ không để lỡ bất kì khoảnh khắc quan trọng nào trong cuộc đời chị.”
” Ngày mà ước mơ của chúng ta trở thành hiện thực, khi chị đã trở thành ảnh hậu, vào ngày kỉ niệm của chúng ta, em hứa sẽ cầu hôn chị, ngay dưới gốc cây này.”
” Vì vậy, Dương Thừa Nhu tiểu thư, chị có thể cho em vinh dự được đồng hành cùng chị không ?”
Em ấy mới là người nàng muốn cùng trải qua mọi khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời.
Chẳng sợ không có lời chúc phúc nào, chẳng sợ ánh mắt dò xét, chẳng sợ những lời bàn tán.
Nếu không phải em ấy, vậy thì lời chúc phúc cũng không còn ý nghĩa.
” Vương Tĩnh Văn, ảnh hậu chị đã đạt được rồi, nhà chúng ta đã mua được rồi, chị cũng đã hai chín tuổi rồi nhưng em nhìn xem…”
Vừa nói Thừa Nhu vừa giơ lên bàn tay trái của mình.
“…có phải là thiếu thứ gì không ?”
Những người qua đường ban nãy khi nghe cô hát và thổ lộ cũng đã lờ mờ đoán ra điều gì nhưng khi nàng nói vậy vẫn là nhịn không được che miệng hét chói tai.
Tĩnh Văn nghe nàng nói mà như bị điểm huyệt, đứng chôn chân tại chỗ.
Thừa Nhu nhìn cô vẫn ngơ ra đấy liền bật cười, đưa tay vòng qua cổ cô, kéo con người thân cao kều xuống, khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn lại năm centimet, cô nghe rõ hương vị quen thuộc chỉ thuộc về một mình nàng.
” Tĩnh Văn, hơn cả ảnh hậu, chị còn muốn một danh xưng khác nữa.”
Mặt cô đỏ lên vì não thiếu oxi, hô hấp dồn dập, lắp bắp.
” Chị…Thừa Nhu…em !!”
Bỗng có tiếng la lên, ” Năm!!”
” Bốn!!”
Mọi người cùng nhau đồng thanh.
” Ba!!”
“Hai!!”
“Một!!”
Pháo hoa từ mặt đất bắn lên không trung, nổ vang trên bầu trời đen kịt, tỏa sáng cả đêm tối, cũng chiếu sáng đôi mắt cười của người con gái cô yêu. Tĩnh Văn thấy được, phản chiếu trong đôi mắt đấy, chỉ toàn là hình bóng của cô. Những bất an, lo lắng trong thời gian qua, cũng cả trong suốt tám năm qua, giờ phút này tan biến vào hư không.
Giữa tiếng ồn ào của người qua đường, xen lẫn tiếng pháo hoa nổ vang trời, Tĩnh Văn nói,
” Thừa Nhu, kết hôn với em được không ?”
Thừa Nhu vẫn luôn nhìn chăm chú cô nên dù cô có nói nhỏ, nàng vẫn biết cô đang nói gì, nhưng nàng vẫn muốn trêu cô một chút.
” Em nói gì cơ ? Pháo hoa to quá chị không nghe thấy gì cả !!”
Tĩnh Văn nghe vậy thì mỉm cười rạng rỡ, lôi chiếc nhẫn trong ngực ra, hộp nhẫn nhung đỏ, một chiếc nhẫn kim cương đơn giản, nhưng chính là kết tinh tình yêu tám năm của cô dành cho nàng.
Cô lùi lại một bước, nghiêm túc đứng thẳng lưng, một tay cầm bó hoa hồng đỏ rực, một tay cầm nhẫn, lớn tiếng như muốn cho cả thế giới biết
” Dương Thừa Nhu tiểu thư, chị có thể cho em vinh dự được đồng hành cùng chị không ?”
” Lần này, chính là đến cuối đời.”
Thừa Nhu mím chặt môi, dù cố kìm chế nhưng vẫn không ngăn được những giọt nước mắt hạnh phúc.
Khóe mắt nàng phiếm đỏ, nghẹn ngào đáp
” Được.”
Tĩnh Văn vì nàng đeo lên chiếc nhẫn, mười ngón tay đan xen, đôi mắt cô nhìn nàng giống như giấu cả một biển nước sâu, dịu dàng vô cùng.
” Xin chào, bà Vương. Sau này rất mong được chiếu cố.”
Tối hôm đấy Weibo sập vì lượng truy cập quá tải, tất cả mọi người đổ xô đi xem đoạn clip cầu hôn dưới pháo hoa mà sau này đã trở thành giai thoại. Các lập trình viên thay nhau thức đêm sửa chữa.
Sáng sớm khi mọi người còn say giấc nồng, weibo Dương ảnh hậu lặng lẽ up bài.
“Xin chào, bà Dương. Sau này rất mong được chiếu cố @Vương Tĩnh Văn.”
Đi kèm là ảnh hai bàn tay đan chặt cùng chiếc nhẫn kim cương sáng chói.
_Chính văn hoàn_