(Bhtt) (Truyện Ngắn) (Hoàn) Ảnh Hậu Dương, Hôm Nay Đã Ghen Chưa ? - Chương 7
Quay lại thời điểm hiện tại.
Sau bảy lần NG liên tiếp thì đạo diễn quyết định cho mọi người nghỉ 15 phút để hai diễn viên chính điều chỉnh cảm xúc. Dù Hồ Vĩ Trí liên tục xin lỗi nhưng tâm trạng của đạo diễn vẫn không thể tốt lên chút nào. Cứ đến giai đoạn mấu chốt, cần thể hiện sự cường ngạch một chút thì anh lại không làm được, cứ ngập ngừng mãi.
Lông mày đạo diễn nhăn lại thành hình chữ bát, cho thấy ông đang khó chịu đến thế nào. Ông vẫn không thể hiểu nổi, sao một con người cao mét 8, tràn đầy hơi thở nam tính như thế kia mà diễn cảnh thân mật lại cứ như một chú thỏ con vậy ? Không dám đụng chạm thì thôi đi, chỉ yêu cầu hôn mạnh mẽ một chút, anh cũng hôn như gà mổ thóc vậy ??
Trong lúc lơ đãng, đạo diễn nhìn về phía Tĩnh Văn đang giúp Cố Trì Dao chỉnh lại trang phục, tóc tai. Cố Trì Dao ngồi trên ghế, Tĩnh Văn thì đứng bên cạnh cùng hai nhân viên trang điểm, cúi xuống giúp nàng. Chân dài, lưng cong, đốt ngón tay thon dài, khớp tay rõ ràng, du tẩu trên gương mặt nàng, mày nhíu lại nghiêm nghị, gọng kính càng làm tăng khí chất của cô, cả cơ thể tràn ngập cảm giác “mãnh A”.
Một ý tưởng lướt qua trí não đạo diễn, ông nhanh chóng gọi Tĩnh Văn lại.
” Có chuyện gì vậy ạ ?”
” Cháu có muốn diễn thử vai của Hồ Vĩ Trí không ?”
” …dạ ?”
Tĩnh Văn giống như không tin vào tai mình, hoang mang hỏi lại.
” Cháu có thể giúp chú diễn lại cảnh vừa rồi của Hồ Vĩ Trí không ? Coi như để thị phạm cho cậu ta.”
Tĩnh Văn híp mắt, vẻ mặt bất thiện nhìn đạo diễn.
” Chú biết cháu không phải diễn viên mà.”
” Con bé này, chú đương nhiên biết. Nhưng cháu cũng vẫn biết một ít về diễn xuất đúng không ? Cháu đi theo Thừa Nhu lâu như vậy, mắt nhìn canh góc màn ảnh cũng tốt như vậy, chú tin là cháu làm được. Hơn nữa chú cảm thấy phân cảnh này rất hợp với cháu, cứ diễn coi như không có ai ở đây, không cần diễn quá đạt, chú chỉ muốn cháu giúp chú thị phạm cho cậu ca sĩ lưu lượng kia thế nào là bá đạo tổng tài thôi.”
…. nhìn cháu giống bá đạo tổng tài đến vậy à ?
Mặc dù thầm than trong lòng, nhưng đối diện với ánh mắt mong chờ của đạo diễn, cô cũng không đành lòng từ chối.
“… cháu không chắc có diễn được không đâu, cháu chỉ có thể làm hết sức mà thôi.”
” Được, được. Để chú gọi người chuẩn bị trang phục và trang điểm cho cháu.”
Vì cô không phải diễn viên chuyên nghiệp nên để cảm xúc tốt nhất, mọi người lại chuyển sang phòng bên cạnh. Đạo diễn cũng không yêu cầu cô gọi tên nhân vật như kịch bản, cứ diễn như cô muốn là được. Khi được thông báo sẽ diễn với Tĩnh Văn, Cố Trì Dao không giấu được kinh ngạc, nàng không biết cô còn có khả năng diễn xuất nữa đấy ?
Đứng trước cánh cửa phòng giám đốc, nghe đạo diễn hô “action”, Cố trì Dao nhanh chóng nhập vai. Nàng đưa tay gõ cửa, bên trong phòng một giọng nói thanh lãnh truyền ra.
” Vào đi.”
Tĩnh Văn đứng tựa vào bàn làm việc, cô mặc quần âu đen, đôi chân dài bắt chéo, bên trên là áo somi trắng, cà vạt đen cùng áo gile và vest đen, vai rộng, eo thon, cổ áo cài kín, nghiêm nghị vô cùng. Tay cô cầm một bản tài liệu, ánh mắt nghiêm túc đọc, cặp kính gọng sắt trắng chỉ tôn lên sống mũi cao và gương mặt lạnh lùng của cô.
Thấy nàng đã bước vào phòng, cô đặt tập tài liệu xuống, tiến lại gần nàng. Cố Trí Dao nhìn cô khí chất bức người tiến lại gần mình, không tự chủ được lùi lại. Nhưng đôi chân dài kia sao chịu tha cho nàng, chỉ hai bước đã kéo gần khoảng cách cả hai, cô vòng hai tay bao nàng lại trong ngực mình, còn tiện tay chốt cửa lại.
Đôi mắt hẹp dài đa tình nhìn chăm chú biểu cảm thú vị của cô thư kí nhỏ, cô đưa tay chạm vào gương mặt đang dần ửng hồng của nàng, bàn tay còn lại khẽ kéo nàng vào lồng ngực, khiến nàng hoàn toàn vùi vào lòng cô.
” Vương…vương tổng ?”
” Em không nghĩ đến chuyện giải thích với tôi việc xảy ra hôm nay à ?”
” Vương tổng muốn nói chuyện gì ạ ?”
Tĩnh Văn chú ý đến chiếc vòng cổ mà nàng đang đeo, hai mắt phút chống tối sầm lại, giọng không giấu được tức giận.
” Chiếc vòng cổ này, em từ đâu có được ?”
Tầm mắt Cố Trì Dao theo câu hỏi của Tĩnh Văn hướng xuống dưới, như không nhận ra sự tức giân của cô mà hồn nhiên trả lời.
” Cái này là do Triệu tổng đã tặng cho em ạ.”
Câu trả lời này thành công chọc giận Tĩnh Văn, biểu cảm cô đanh lại, môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc, cô ghé sát vào Cố Trì Dao, thì thầm
” Xem ra nếu không dậy dỗ lại, em không biết mình thuộc về ai rồi.”
Còn chưa nghe rõ câu nói, Cố Trì Dao đã bị lôi vào một cái hôn nồng cháy, thiêu đốt tâm trí nàng. Tĩnh Văn hôn mạnh mẽ giống như muốn cướp đi hơi thở của nàng, khiến nàng dung nhập vào thân thể cô. Dù vậy, Cố trì Dao vẫn ý thức được bản thân đang đứng cạnh cửa, sợ bị người ngoài nghe thấy, nàng liên tục vỗ vào tay cô xin tha.
Tĩnh Văn vừa hôn vừa chú ý biểu cảm của nàng, như nhận ra suy nghĩ của Cố Trì Dao, cô bế nàng lên, vừa hôn vừa tiến đến bàn làm việc. Cô lấy một tay gạt hết những thứ trên bàn xuống đất, đặt nàng nằm lên bàn, một tay cởi cà vạt, một tay đặt dưới gáy nàng, làm sâu thêm nụ hôn.
Khi cả hai tách ra vì thiếu dưỡng khí, một sợi chỉ bạc dài gợi tình nối giữa cả hai. Cà vạt và áo somi đã bị cô tự tay giật ra gần hết, xương quai xanh tinh xảo và cơ bụng rắn chắc bại lộ giữa không khí, vì lý do cá nhân nên cô mặc áo ngực thể thao, lúc này lại tăng thêm vẻ mê người, sự mềm mại và quyến rũ chỉ có ở phụ nữ. Cả cơ thể toát ra hơi thở xâm lược.
Cố Trì Dao liều mạng lấy lại hơi thở, thấy cô cởi áo somi của mình liền đưa tay ngăn cản, giọng không giấu được chật vật.
” Khoa…khoan đã, Vương tổng. Hiện tại vẫn đang giờ làm việc, nếu em không đi ra mọi người sẽ…”
…nghi ngờ mất.
Còn chưa kịp nói nốt, nàng đã lại bị kéo vào một cái hôn khác. Lần này cô đã nhẹ nhàng hơn, nhưng bàn tay vẫn xấu xa cởi đi từng cúc áo của nàng. Còn chưa hết, cô lấy cà vạt, vừa hôn vừa trói tay nàng lại. Nhìn cô thư kí xinh đẹp nằm dưới thân mặc người đùa giỡn, biểu cảm Tĩnh Văn tràn ngập thỏa mãn.
Tĩnh Văn đặt xuống từng nụ hôn liên tiếp ở cổ nàng, sau đó từ sau cổ đến vành tai mẫn cảm, bàn tay to lớn chậm rãi dò vào trong chiếc váy ngắn bó sát mông gợi cảm của nàng. Một tay còn lại giữ cổ tay bị trói của nàng giơ lên trên đầu, để nàng chỉ có thể ngửa cổ thiên nga, thừa nhận sự xâm chiếm của cô.
Trong mơ hồ, nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn đầy cường ngạch của cô
” Em là của tôi, Cố Trì Dao, chỉ là của một mình tôi thôi. Tôi sẽ không để ai chạm vào em, cho dù chỉ là trong tưởng tượng.”
Nàng hoàn toàn bị kéo vào sự xâm lược của cô, không thể phản kháng.
Ở phòng bên, mọi người xem cô và nàng diễn mà không nhịn được đỏ mặt. Đạo diễn thì khỏi phải nói, hoàn toàn hưng phấn. Mắt nhìn của ông thực sự rất tốt, thậm chí ông còn nghĩ
Lúc này đổi diễn viên còn kịp không nhỉ ?
Trong khi mọi người vẫn mải mê nhìn hai người nhập diễn thì một giọng nói lạnh băng, nếu nghe kĩ sẽ thấy được sự giận giữ cố kìm nén, vang vọng phá vỡ bầu không khí ái muội.
” Không phải nên kết thúc rồi sao, đạo diễn ?”
Mọi người quay về nơi phát ra tiếng nói. Dương ảnh hậu người luôn nở nụ cười yêu mị, mê hoặc chúng sinh lúc này biểu cảm lại thâm trầm đến đáng sợ, đôi tay ngọc gắt gao khoanh trước ngực, mắt đẹp nhìn chằm chằm hai người đang hôn nhau khó rời trên màn hình, cả người giống như có một đám mây đen bao quanh, sấm sét ầm ầm, mưa giăng đầy trời. Mọi người không hẹn mà lạnh sống lưng.
Ngay cả dạo diễn người đang hưng phấn cũng toát mồ hôi hột, vội vã cầm loa hô “cut” để kết thúc tràng diễn.
Tĩnh Văn và Cố Trì Dao nghe tiếng loa liền lập tức tách ra, thở hổn hển mà nhìn đối phương. Tĩnh Văn cầm áo vest của mình phủ lên người Cố Trì Dao che đi cảnh xuân, còn bản thân thì từ tốn cài lại áo somi, tay vuốt lại tóc.
Cảnh quay vừa rồi thật sự ngoài sức tưởng tượng, không ít nhân viên ở trường quay lén lút ghi hình lại, mọi người đều thét chói tai trước hình tượng mới của Tĩnh Văn. Dù bình thường nhìn cô cũng có cảm giác khá A, phần lớn là do tỷ lệ cơ thể: bàn tay thon dài gân guốc do tập võ, chân dài thẳng tắp, vai rộng, eo thon nhưng lại thường xuyên mặc đồ nghiêm túc, biểu tình lại nghiêm nghị, khiến người ta dễ liên tưởng đến lão cán bộ. Nhưng hôm nay…
Hoang dại như vậy !!
Gợi cảm như vậy !!
Cơ bụng rõ ràng như vậy !!!
Biểu cảm vừa gợi tình vừa ngập tràn tính xâm lược như vậy !!
Các cô gái ở trường quay gào thét trong lòng, tưởng tượng đến cảnh mình bị cô đè ở trên bàn giống Cố Trì Dao, tất cả đều không nhịn được mà mềm chân.
Bên ngoài Gia Ý và trợ lý của Cố Trì Dao đã đợi sẵn, đạo diễn cũng không kìm được hưng phần mà chạy ra, vỗ độp độp vào người Tĩnh Văn.
” Con bé này, thế mà cứ nói là không biết diễn. Cảnh quay vừa rồi chú có thể giữ lại để thị phạm cho các diễn viên sau này được luôn đấy.”
Tĩnh Văn vẻ mặt vô ngữ nhìn đạo diễn.
Chú vui vẻ là được rồi.
” Được rồi, cả hai làm tốt lắm. Vào nghỉ ngơi 15 phút đi. Trì Dao trang điểm lại nhé, tôi đi nói chuyện một chút với Hồ Vĩ Trí, 15 phút nữa sẽ quay lại cảnh này.”
Hai người cùng tiến vào phòng nghỉ. Thừa Nhu nhìn hai người bước vào, môi sưng đỏ, quần áo lộn xộn, trên cổ của Cố Trì Dao còn có dày đặc vết hôn mà Tĩnh Văn để lại, Thừa Nhu ngực phập phồng, trơ mắt nhìn cô tiến vào phòng thay đồ.
Vậy ra đây là cảm giác của cô khi nhìn nàng diễn cảnh thân mật ?
Nàng từng nghĩ, cô sao không thể thấu hiểu cho nàng ? Tại sao luôn trẻ con, vô cớ gây sự chú ý ?
Hóa ra nàng mới là người đã không thể hiểu cho cô. Cảm giác khi nhìn người mình yêu thân mật với người khác, dù chỉ là diễn, cũng khiến người ta muốn phát điên.
Thừa Nhu nhìn mọi người không để ý, liền lén lút theo vào phòng cô đang thay đồ.
Gia Ý:…
Hai cái người này!!
Gia Ý săn sóc mà tiến lại gần cửa phòng, giả vờ kéo ghế ngồi cạnh, canh giữ giúp hai người bên trong.
Vừa bước vào phòng, đập vào mắt nàng là bờ vai trắng mịn, sẽ là cảnh đẹp ý vui nếu trên đấy không điểm vào vài vệt đỏ, là vết móng tay khi nãy Cố Trì Dao vô tình để lại, nhìn vô cùng chướng mắt.
Tĩnh Văn đang thay áo nghe thấy tiếng động thì dừng lại, nhận ra là nàng mới ung dung thay tiếp.
” Chị cần dùng phòng bây giờ à ? Đợi em một chút, em xong ngay đây.”
Thừa Nhu không để ý đến cô, chỉ lặng lẽ tiến lại gần, chạm nhẹ lên những vệt đỏ kia, mày khẽ nhíu lại.
” Có chuyện gì à ?”
” Sau lưng em…có mấy vệt đỏ. Lấy thuốc bôi vào đi.”
Vệt đỏ ?
Tĩnh Văn nghe vậy theo bản năng hơi nghiêng người quay lưng vào gương, đến khi nhận ra những vệt đấy là gì thì chỉ thản nhiên đáp, ” Không cần đâu, mấy vết cào mà thôi, mấy hôm là hết.”
Bàn tay đang du tẩu trên vai cô khẽ khựng lại, hơi thở nàng trở nên dồn dập hơn, giọng nói cũng phập phồng, như đang kìm nén điều gì.
” Không…”
Tĩnh Văn quay lựng về phía nàng nên nhìn không thấy biểu tình của Thừa Nhu, vừa muốn hỏi lại thì bị một giọng nói cắt ngang.
” Thừa Nhu, em xong chưa ? Đạo diễn gọi kìa.”
Giọng Gia Ý từ bên ngoài vọng vào.
” Em biết rồi, em ra ngay đây.”
Nàng quay lưng bước ra ngoài, trước khi mở cửa vẫn không quên dặn cô, ” Nhớ lấy thuốc bôi vào.”
Chị không muốn…nhìn thấy dấu vết của người phụ nữ khác trên người em. Nó khiến chị cảm thấy như em không còn là của một mình chị nữa.
Buổi quay kết thúc lúc chín giờ tối. Bên ngoài có rất nhiều fan đang chờ để đưa quà cho các diễn viên. Do quá đông fan nên lối đi có chút lộn xộn, các vệ sĩ xung quanh phải gồng mình để chặn lại. Vì là quản lý của hai người nên Tĩnh Văn cũng phải bảo vệ cho cả hai cùng một lúc. Giữa biển người thế này, cũng có chút khó khăn.
Khi Tĩnh Văn nhận thấy một fan sắp xô vào người Thừa Nhu thì theo phản xạ tiến lên muốn che cho nàng nhưng một thân hình to lớn đã đẩy cô ra, còn thừa cơ kéo nàng vào lòng. Tĩnh Văn sững sờ nhìn Thừa Nhu rơi vào lồng ngực to lớn của Triệu Vĩnh Lâm trong tiếng hét thất thanh của các fan hâm mộ. Triệu Vĩnh Lâm cũng không để ý nhiều, chỉ lạnh nhạt nói với Tĩnh Văn, ” Cô hỗ trợ Cố tiểu thư đi, để tôi hỗ trợ Thừa Nhu lên xe.”
Nói xong thì thân sĩ mà hộ tống Thừa Nhu. Nàng thì ở trước mặt fan nên cũng không thể cự tuyệt rõ ràng, đành thuận theo Triệu Vĩnh Lâm lên xe. Tĩnh Văn đứng phía sau, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn theo bóng lưng hai người, bàn tay vô thức siết chặt.
” Tĩnh Văn ?”
Cố trì Dao chạm nhẹ vào tay cô như nhắc nhở. Nàng nhìn cô, khẽ lắc đầu.
Tĩnh Văn không nói gì, chỉ thở dài. Một tay cô vòng qua vai nàng, hộ tống Cố Trì Dao lên xe về khách sạn.
Khi đến sảnh khách sạn, Triệu Vĩnh Lâm chủ động hẹn gặp Tĩnh Văn ở quán bar trên tầng thượng, nói là có chuyện riêng muốn bàn với cô. Anh chọn một bàn khuất trong góc, khi Tĩnh Văn lên đến nơi thì Triệu Vĩnh Lâm đã uống hết nửa bình Tequila nhưng sắc mặt vẫn bình thản, không hổ là ảnh đế.
Triệu Vĩnh Lâm thấy cô đến cũng chủ động rót cho cô một ly. Tĩnh Văn cũng không vội uống, chỉ nhìn xung quanh.
” Đêm hôm như thế này, Triệu ảnh đế không nghỉ ngơi mà hẹn tôi lên đây là có chuyện gì muốn nói vậy ? Ở đây không sợ có paparazzi chụp lén sao ?”
” Đừng lo, bảo mật của khách sạn này rất tốt. Cô không cần lo…bí mật của mình sẽ bị lộ đâu.”
Nói đến đây, ánh mắt Triệu Vĩnh Lâm trở nên sắc bén, môi cũng nhếch lên một nụ cười trào phúng.
” Tôi không hiểu ý của anh lắm.”
Tĩnh Văn vẫn bình thản đáp.
” Đừng giả vờ nữa. Cô biết tôi đang nói gì. Nhìn cái này đi. Thám tử mà tôi thuê phải mất công lắm mới chụp được đấy.”
Triệu Vĩnh Lâm ném một tập tài liệu đến trước mặt Tĩnh Văn. Tĩnh Văn không vội mở ra xem. Giọng cô lạnh tanh không chút phập phồng.
” Nếu anh gọi tôi lên đây chỉ để cho tôi xem một vài thứ anh điều tra được thì không cần đâu, tôi cũng nhiều việc phải làm lắm.”
Anh thấy cô vẫn bình tĩnh như vậy thì khựng lại một chút rồi nhanh chóng bật cười, một điệu cười đầy khinh bỉ và chế nhạo.
Sau khi cười xong, Triệu Vĩnh Lâm bình thản rút ra một điếu thuốc, anh rít một hơi rồi thở ra đầy sảng khoái. Ánh mắt anh đanh lại, không còn vẻ ôn hòa như hình tượng mà anh vẫn thường xây dựng trước mặt fan nữa.
” Tĩnh Văn, cô có biết việc cô đang làm có hại thế nào đến Thừa Nhu không ?”
” Thừa Nhu em ấy mất bảy năm mới có được ngày hôm nay, cô cảm thấy mình hiện tại có đủ năng lực che chở cho em ấy không ?”
” Nếu mối quan hệ của cô và em ấy bị phát hiện ra, cô có tưởng tượng được em ấy sẽ phải chịu những gì không ?”
” Sẽ là những ánh mắt phán xét của những bậc bề trên, những ánh mắt khinh miệt của đối thủ, những ánh mắt thất vọng của fan hâm mộ và cả những lời ra tiếng vào từ những người xung quanh.”
” Sẽ có bao nhiêu người chúc phúc cho mối tình hoang đường này của hai người đây ?”
” Nhưng tôi thì khác, Tĩnh Văn. Em ấy ở bên tôi nhất định sẽ hạnh phúc, không chỉ là hiện tại mà cả tương lai. Tôi có tất cả những gì em ấy cần, cho cả sự nghiệp và tình yêu.”
Nói đến đây Triệu Vĩnh Lâm đứng lên, nhả một làn khói trắng vào mặt Tĩnh Văn, ngạo nghễ mà phất tay rời đi, ” Tôi đã trả tiền rượu rồi, cứ ở lại xem đống ảnh và uống thoải mái đi.”
Tequila, hoang dã và phóng khoáng nhưng cũng không kém phần cay đắng. Một loại rượu rất hợp cho tâm trạng của cô lúc này.
Tối hôm đấy, Tĩnh Văn ngồi ở góc khuất quán bar thật lâu, thật lâu cũng không rời đi.