(Bhtt) (Truyện Ngắn) (Hoàn) Ảnh Hậu Dương, Hôm Nay Đã Ghen Chưa ? - Chương 4
Cảnh quan trọng của hôm nay là cảnh thân mật buổi chiều. Bộ phim này là phim tình cảm lãng mạn, Dương Thừa Nhu là luật sư còn Triệu Vĩnh Lâm là công tố viên, cả hai là oan gia, kỳ phùng địch thủ trong mọi phiên tòa. Vẫn motip cũ, lăn lộn trên tòa rồi lăn đến trên giường.
Cảnh lăn giường cũng là cảnh nhiều người chờ đợi nhất. Để cảm xúc của diễn viên lên men hết mức nên đạo diễn chỉ để lại cameraman và đội ngũ chỉnh sáng ở lại phim trường, còn tất cả qua một căn phòng khác để theo dõi. Cả hai diễn viên đều chỉ mặc áo choàng tắm, tóc được làm ướt, má phiếm hồng, tạo cảm giác như vừa tắm xong.
Bình thường mỗi khi Thừa Nhu diễn cảnh thân mật Tĩnh Văn sẽ đều tránh mặt, khi xong hết mới quay lại. Dù không thấy gì nhưng mỗi khi nhìn môi nàng sưng lên khi diễn cảnh hôn hoặc dấu hôn để lại trên cơ thể, sắc mặt cô đều không tốt chút nào. Gia Ý còn nhiều lần vô tình thấy cô kéo nàng vào phòng nghỉ, khóa cửa, rồi bên trong vang ra vài tiếng rên rỉ nhỏ mà phái áp tai vào cửa mới nghe thấy. Hại Gia Ý phải đứng ở cửa phòng canh chừng.
Hôm nay Tĩnh Văn lại theo mọi người vào phòng bên, thậm chí còn đứng bên cạnh đạo diễn thảo luận về ánh sáng, rồi bối cảnh khi lên hình, thái độ bàng quang đến phát sợ. Cô còn đưa ra được nhiều ý kiến mà đạo diễn cũng gật gù đồng ý.
Gia Ý đắn đo một lúc nhưng vẫn lựa chọn tiến lên kéo áo cô, nói nhỏ: ” Tĩnh Văn, em…không định ra ngoài à ?”
Tĩnh Văn nhíu mày khó hiểu, hỏi lại nàng: ” Sao em lại phải ra ngoài ?”
Gia Ý có chút xoắn xuýt : ” Thì…cảnh này…”
Tĩnh Văn cuối cùng cũng hiểu nàng muốn nói gì, cô chỉ khẽ cười, quay đầu lại nhìn vào màn hình, lãnh đạm mà trả lời: ” Chị nghĩ nhiều rồi Gia Ý. Là một quản lý có trách nhiệm, em phải theo sát nghệ sĩ của mình trong mọi cảnh phim.”
Nói xong cô thoáng ngập ngừng, nhưng cũng chỉ vài giây, nhanh đến mức nàng cảm giác đấy chỉ là mình tưởng tượng ra. Tĩnh Văn nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhấc, giọng nhẹ bẫng: ” Gia Ý…em hiện tại…chỉ là một quản lý mà thôi, không hơn không kém.”
Trên màn hình, hai diễn viên hôn nhau khó tách rời, Thừa Nhu vòng tay qua cổ Triệu Vĩnh Lâm, ngửa cổ thiên nga trắng nõn, ánh mắt như nước, tình ý bên trong có thể dìm chết người. Tay Triệu Vĩnh Lâm xốc lên áo choàng tắm của nàng, bàn tay to lớn nam tính du tẩu trên đôi chân thon dài, môi tách ra, đặt từng nụ hôn từ cổ đến xương quai xanh, còn không quên để lại dấu ấn trên người mình yêu. Ánh mắt anh đầy thỏa mãn, là sự thỏa mãn từ tận trái tim, chân thật đến mức những người xung quanh khi xem qua màn hình đều đỏ mặt.
Gia Ý vừa nhìn vừa len lén nhìn về phía cô. Tĩnh Văn vẫn bình thản mà xem, thỉnh thoảng những lúc cameraman không đặc tả được hình ảnh như mong muốn cô lại khẽ nhắc nhở đạo diễn. Gia Ý cũng phải cảm thán mắt nhìn của Tĩnh Văn, không ngờ cô còn có tài ở cả mảng này.
Cảnh này thông qua chỉ mất một lần diễn. Đạo diễn vừa hô cut, Thừa Nhu đã ngay lập tức thoát vai, nàng khẽ đẩy Triệu Vĩnh Lâm nhưng dường như anh vẫn đang đắm chìm vào vai diễn. Nụ hôn vẫn nồng cháy du tẩu trên người cô, điều này khiến nàng người vừa hôm qua bênh vực anh chỉ đang nhập diễn cũng phải nhíu mày. Dường như đạo diễn cũng chú ý đến điều này, liền cầm loa hô to, lúc này Triệu Vĩnh Lâm mới giật mình tách ra.
” Thừa Nhu, anh xin lỗi…vừa rồi..”
” Không sao đâu, em hiểu mà, thỉnh thoảng em cũng không thể thoát vai ngay được.”
Thừa Nhu tiến vào phòng nghỉ, quanh thân toàn hơi thở nam tính của Triệu Vĩnh Lâm khiến nàng có chút không thoải mái, trên cổ và xương quai xanh của nàng còn có đầy dấu hôn mà anh để lại.
Gia Ý thấy nàng vào liền chủ động mang khăn và nước lại. Thừa Nhu nhìn thấy vậy thì nhíu mày, nàng thấy Tĩnh Văn đang cùng Cố Trì Dao nói chuyện, có vẻ là đang bàn luận về cảnh tiếp theo của nàng. Bình thường mỗi khi diễn xong cảnh thân mật như vậy, Tĩnh Văn sẽ là người đầu tiên đến bên nàng, vì nàng lau đi những dấu vết mà bạn diễn để lại, vì nàng mà xóa đi mùi hương xa lạ, thay vào đó là hương vị thuộc về cô, nhưng hôm nay…
Để ăn mừng việc quay xong cảnh quan trọng, đạo diễn mời cả đoàn phim đi ăn ở nhà hàng gần khách sạn.
Khi nghe một nhân viên chạy vào thông báo như vậy, ánh mắt Thừa Nhu khẽ thay đổi, hơi liếc sang nhìn về phía Tĩnh Văn. Gia Ý và Diễm An cũng giống như có thần giao cách cảm, đều lén lút quay sang nhìn cô. Tĩnh Văn không có biểu hiện gì khác lạ, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
Bình thường Tĩnh Văn rất không thoải mái mỗi khi nàng tham gia những bữa tiệc kiểu này. Bởi Thừa Nhu là diễn viên chính, sẽ không tránh được phải tiếp rượu. Thật ra với địa vị hiện tại của Tĩnh Văn cũng như Thừa Nhu, hoàn toàn có thể từ chối, cô cũng không ít lần chắn rượu hoặc từ chối giúp nàng nhưng Thừa Nhu lại thấy như thế rất không chuyên nghiệp. Hai người từng không ít lần cãi nhau vì điều này. Ánh mắt Tĩnh Văn mỗi khi nhìn diễn viên nam mời rượu nàng, chỉ thiếu điều nói thẳng ra: Nàng là của tôi, anh tránh ra.
Đến nhà hàng, Tĩnh Văn khẽ kéo Gia Ý qua một bên, dặn dò: ” Tí nữa chị ngồi cùng bàn với Thừa Nhu nhé. Để em và Diễm An qua bàn trợ lý, có vấn đề gì cứ gọi em. Chị để ý chị ấy một chút nhé, dạ dày chị ấy dạo này không tốt lắm đâu.”
Gia Ý có chút sửng sốt, hai mắt mở to nhìn cô. Tĩnh Văn cũng từ tốn giải thích: ” Nếu em ngồi cùng chị ấy nhất định sẽ không thoải mái, Thừa Nhu từ trước đến giờ vẫn luôn hòa đồng, chị ấy thích những buổi đi ăn như vậy, chỉ là em luôn không cho chị ấy sắc mặt tốt mà thôi. Em không phủ nhận là em có ghen nhưng cũng chỉ là một phần mà thôi, một phần em không muốn chị ấy cứ phải ngồi tiếp rượu như vậy.”
“…Chị hiểu rồi.”
Nhà hàng này rất rộng, còn có quầy bar riêng. Đồ ăn không hợp khẩu vị lắm nên cô chỉ ăn mấy miếng. Khẽ đưa mắt sang nhìn về phía nàng, Thừa Nhu ngồi cạnh Triệu Vĩnh Lâm, bên trái là Gia Ý. Cô thấy nàng cười rất vui vẻ, xem ra không có cô đúng là thoải mái hơn nhiều.
” Diễm An, chị qua quầy bar ngồi nhé.”
” Dạ.”
Phục vụ quầy bar là một nam bartender. Cô nhìn lướt một lượt, quầy bar cũng khá đầy đủ các loại rượu.
” Quý khách, cô muốn dùng đồ uống gì ạ ?”
” Cho tôi một Margarita đi.”
Cố Trì Dao không thích những kiểu tiệc tùng như thế này lắm. Bản thân tửu lượng của nàng khá kém, chỉ một ly vang là đã đỏ mặt rồi. Mà những buổi tiệc như vậy là không thể tránh được phải uống. Nàng cũng không thân với các diễn viên khác nên cũng không có ai để nói chuyện, người thân nhất có lẽ là Thừa Nhu nhưng nhìn Triệu Vĩnh Lâm quấn lấy Thừa Nhu nói chuyện đành từ bỏ.
Trong lúc đang chán muốn chết thì nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở quầy bar. Cố Trì Dao xin phép đi vệ sinh để rời bàn tiệc, lúc quay lại liền ghé vào ngồi cạnh Tĩnh Văn.
” Sao lại ngồi đây một mình thế này ?”
” Không phải em mới là người nên thắc mắc sao ? Một diễn viên chính lại trốn ra đây ngồi, chị không sợ lời ra tiếng vào à ?”
Tĩnh Văn nhướng mày nhìn người bên cạnh đang thản nhiên xem menu cocktail.
” Lời ra tiếng vào gì ?”
Cố Trì Dao nhíu mày đọc từng loại cocktail, bình thường nàng không hay uống rượu lắm nên không biết nên chọn gì.
” Thì dạng như chị không nể mặt đạo diễn hoặc không nể mặt tiền bối chẳng hạn ?”
” Sao em lại nghĩ chị sẽ để ý những điều này ?”
” Hả ? Tại vì…”
Trì Dao rời mắt khỏi cuốn menu, quay sang chờ câu trả lời của cô. Khi nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, bỗng chốc cô lại không nói được lời nào.
Tại vì Thừa Nhu vẫn luôn để ý những điều ấy. Chị ấy luôn lấy nó làm lý do mỗi khi em ngăn chị ấy tham gia các buổi tiệc.
” Chị không quan tâm đến mấy thứ đấy đâu. Sống mà cứ lo này lo nọ thật sự rất mệt. Nếu mà chị vẫn cứ để ý mấy thứ như vậy thì vị quản lý trước đây của chị đã đưa chị lên giường của rất nhiều đạo diễn rồi.”
Tĩnh Văn trầm mặc. Vị quản lý trước đây của Trì Dao quả thật rất tệ.
Cô thấy nàng vẫn nhíu mày nhìn menu liền bật cười, đưa tay rút lấy trả lại bartender.
” Chị có uống được rượu không ? Hoặc có bị dị ứng với đồ uống có cồn hay nguyên liệu gì không?”
” Chị không. Nhưng mà tửu lượng chị không được tốt lắm nên bình thường cũng không thích uống đồ có cồn.”
Tĩnh Văn lấy dây chun buộc tóc lên cao, khoe cổ thon dài trắng nõn, tay áo xắn đến khuỷu tay, cô cởi thêm một nút áo somi, xương quai xanh lộ ra toàn bộ, tinh xảo đến lóa mắt.
Sau khi nhận được sự cho phép của bartender, Tĩnh Văn liền tiến vào quầy bar.
” Thế thì để em pha cho chị một ly vậy.”
Nhược Vũ lấy nước ép dứa, nước ép cam, nước ép chanh, thêm vào 2-3 giọt Bitters và một ít si rô lựu. Cho tất cả vào lắc với đá.
” Nói về rượu thì trên đời luôn có 2 loại người. Người biết uống rượu và người không biết uống rượu. Những người biết uống rượu thì sẽ có khả năng thưởng thức Cocktail, đồng nghĩa với việc họ có thể khoác lên mình một bộ áo thật đẹp để đi dự dạ hội. Ngược lại, với Cinderella, như trong truyện cổ tích: là một cô gái nghèo, luôn mặc một bộ đồ rách rưới và không thể đi đến dạ hội. Cho đến khi phép màu của bà tiên biến cô trở thành một công chúa xinh đẹp với đôi giày thủy tinh và chiếc váy lộng lẫy đã khiến cho hoàng tử phải ngây ngất, tương tư mà đi lục tung cả vương quốc lên để tìm cho được người con gái ấy và kết thúc là một tình yêu vĩnh cửu được kể lại từ bao đời nay….”
Rót ra ly rồi thêm nước soda. Cô lấy miếng lót đặt ly mocktail lên, trang trí thêm bằng lá bạc hà và một miếng chanh rồi đẩy đến trước mặt nàng.
” Một món Cocktail nhìn như là nước trái cây nhưng khi cho vào bình và lắc chung với đá thì sẽ tạo ra một nàng lọ lem Cinderella, một loại đồ uống không có cồn, thích hợp cho những vị khách không quen uống rượu nhưng vẫn muốn thưởng thức Cocktail.”
Đôi mắt đa tình khiến người khác không thể rời mắt, môi mỏng khẽ nhếch khiến cả người cô tản ra vẻ tùy ý, ” Xin mời, ly mocktail dành cho nàng Cinderella đêm nay.”
Cố Trì Dao nhìn ly nước trước mắt, màu cam bắt mắt. Nàng nếm thử một ngụm, cảm giác mát lạnh, hương vị nhẹ nhàng cuốn trôi đi cảm giác mệt mỏi cả ngày nay.
” Ngon quá, rất dễ uống.”
Ngón tay cố Trì Dao mân mê đáy ly, ánh mắt nhìn Tĩnh Văn đang dọn dẹp dụng cụ vừa sử dụng, bỗng nhiên có tâm tư muốn trêu đùa, ” Em mời chị ly này, ý là hôm nay chị có thể trở thành Cinderella, sẽ có hoàng tử đến tìm sao ?”
Bàn tay đang lau cốc của Tĩnh Văn thoáng khựng lại, dường như biết nàng đang đùa mình, Tĩnh Văn lấy tay đẩy kính, đôi môi mỏng nở nụ cười, ” Cái này thì em không biết, nhưng mà…”
Cô vừa nói vừa ngửa đầu lên nhìn nàng, đôi mắt hẹp đa tình khiến trái tim nàng thoáng chậm lại một nhịp, ” Công chúa chưa chắc đã cần hoàng tử đâu ạ.”
” Tĩnh Văn…em…”. Cố Trì Dao nói được vài từ liền cúi mặt xuống, tóc dài che đi một phần gương mặt nàng.
Cười như vậy…là phạm quy.
Ở một góc cô không thể thấy được, vành tai Cố Trì Dao lặng lẽ nóng lên.