[Bhtt -Qt - Phần 1] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi - Nam Môn Đông Qua - Chương 45: Chúng ta có thể cùng một chỗ
- Metruyen
- [Bhtt -Qt - Phần 1] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi - Nam Môn Đông Qua
- Chương 45: Chúng ta có thể cùng một chỗ
Cuối cùng dưới thỉnh cầu vừa đấm vừa xoa của Đổng Tiểu Hạ, Tiêu Ái Nguyệt vẫn là đáp ứng, đây là là lần đầu tiên làm phù dâu, nàng đã từng không dưới mười lần có cơ hội làm phù dâu, đều bị nàng quả quyết cự tuyệt, mà lúc này người mời nàng là Đổng Tiểu Hạ, cùng với nàng dây dưa không sai biệt lắm mười năm nữ nhân, Tiêu Ái Nguyệt không thẳng tay cự tuyệt được, Đổng Tiểu Hạ cũng sớm biết nàng sẽ mềm lòng, mới có thể không chút kiêng nể ăn chắc nàng.
Thứ hai đi làm, Từ Phóng Tình không có tới công ty, Mã Thượng Tài hoàn toàn tiếp xuống công tác của nàng, mặc dù rất nhiều nơi vẫn là tỉnh tỉnh mê mê, thăng chức đơn cũng không có chính thức phê xuống tới, nhưng Từ Phóng Tình chưa tại, trong văn phòng bầu không khí rõ ràng so trước kia sinh động rất nhiều, Mã Thượng Tài ngo ngoe muốn động: “Đêm nay ta muốn về nhà đi ngủ.”
Mã Thượng Tài ở công ty ngây người ròng rã ba ngày, trên cằm râu ria đều dài ra tới, cái kia tròn trịa trên mặt lớn sợi râu, tựa như mới vừa lên sơ trung tiểu nam hài đồng dạng buồn cười: “Tiêu tỷ, ta tại Từ tổng trên bàn công tác nhìn thấy thư nhận chức của ngưoi, ngươi qua thử việc, Từ tổng đã ký tên.”
“Chúc mừng, chúc mừng.” Tiểu Thu cười nói: “Quá tốt rồi.”
“Ừ.” Tiêu Ái Nguyệt sớm biết chuyện này, không hăng hái lắm đáp: “Thế à.”
Mã Thượng Tài cùng Tiểu Thu liếc nhau một cái, cười hỏi: “Thế nào? Không phải là Từ tổng muốn đi, nên ngươi luyến tiếc nàng đấy chứ?
Làm sao có thể? Tiêu Ái Nguyệt chỉ là nhớ tới Từ Phóng Tình những lời kia, trong nội tâm liền cao hứng không nổi: “Diêm Vương gia muốn đi, ta làm sao lại luyến tiếc nàng.”
“Thật sao?” Sau lưng quen thuộc giày cao gót âm thanh từ xa tới gần, từng bước một, càng ngày càng rõ ràng: “Tiêu Ái Nguyệt, ngươi gan lớn.”
Không có tính tới Từ Phóng Tình sẽ lâm thời tới, ba người đều bị hù dọa, Mã Thượng Tài đứng lên, cười xấu hổ nói: “Từ tổng, ngài đã tới.”
Từ Phóng Tình trên tay đã không có công tác, nàng bất động thanh sắc trở về, nhìn chằm chằm Tiêu Ái Nguyệt mặt, chậm rãi hỏi: “Tiêu Ái Nguyệt, nói rõ, ai là Diêm Vương gia?”
“Ta là, ta là Diêm Vương gia.” Mã Thượng Tài tiếp tục râu ria lôi thôi dàn xếp: “Từ tổng, ngài đừng nóng giận, Tiêu tỷ nhanh mồm nhanh miệng, không có ý gì khác.”
Từ Phóng Tình hững hờ ánh mắt tại trên mặt hắn dừng lại mấy giây: “Mã quản lý thực biết thông cảm thuộc hạ.”
“Từ tổng, ta cái này. . Đều là hướng ngài học tập.”
“Tiêu Ái Nguyệt, ngươi vào đây với ta.” Từ Phóng Tình không nhìn hắn nữa, lạnh như băng mệnh lệnh lấy Tiêu Ái Nguyệt nói: “Nhanh lên, đừng lề mà lề mề.”
Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi rùa bò bước vào phòng làm việc của nàng, tự giác đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mắt: “Từ quản lý, ngài có chuyện gì không?”
“Ai là Diêm Vương gia?” Từ Phóng Tình còn trong vấn đề này rầu rĩ, mặt không thay đổi hỏi nàng: “Là ta hay là ngươi?”
Tiêu Ái Nguyệt thái độ thành khẩn trả lời nàng nói: “Là Mã quản lý.”
“Đừng có chơi kiểu này với ta.” Từ Phóng Tình không có chút nào tín hiệu đột nhiên đứng dậy tới gần nàng, lãnh đạm mà hỏi thăm: “Tiêu Ái Nguyệt, có phải hay không là ngươi thử việc qua rồi, nên hiện tại không thèm đem ta vào mắt nữa?”