[Bhtt -Qt - Phần 1] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi - Nam Môn Đông Qua - Chương 136: Lão Từ phiên ngoại 2
- Metruyen
- [Bhtt -Qt - Phần 1] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi - Nam Môn Đông Qua
- Chương 136: Lão Từ phiên ngoại 2
Bất luận nhìn thế nào, đều cảm thấy người kia rất chướng mắt, nàng mỗi ngày bộ dáng cười đùa tí tửng, phảng phất trong thế giới của nàng không có bất kỳ phiền não gì, Từ Phóng Tình kéo màn cửa xuống, muốn che lại nữ nhân đang bên ngoài chuyên tâm gọi điện thoại, ngay cả nàng tiến đến đều không có phát hiện.
“Từ quản lý.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Từ Phóng Tình nghe tiếng nhìn lại, nhìn thấy Tiểu Thu nửa người chen vào phòng nàng, nhỏ giọng nói với nàng: “Ta có chuyện, muốn báo cáo với ngài.”
Từ Phóng Tình đóng nắp bút lại, liếc mắt nhìn thoáng qua thời gian, mặt không thay đổi hỏi nàng: “Ngươi còn chưa tan tầm?”
“Vừa định tan tầm.” Tiểu Thu đạt được nàng ngầm đồng ý, mới cười đứng ở trước mặt của nàng, trong tay mang theo một cái túi màu đen, có chút gấp gáp nói: “Tiểu Tiêu cũng vừa đi, Từ quản lý, ngài đoán ta vừa mới trong phòng làm việc phát hiện cái gì?” Nàng vừa nói vừa nâng cái túi trong tay lên, cả khuôn mặt là thần sắc tranh công: “Tiền, là một bao tiền.”
“Tiền của ai?” Từ Phóng Tình lưng tựa trên ghế làm việc, ánh mắt nhìn thẳng mấy vạn đồng tiền mặt kia, bất vi sở động truy vấn nàng: “Của ngươi sao?”
“Thế nào lại là của ta?” Tiểu Thu đoán không ra nàng đang suy nghĩ gì, nửa thăm dò nói: “Giữa trưa không phải Tiểu Tiêu đi ra một chuyến sao, lúc trở về uống nhiều rượu, ngài còn tức giận, kỳ thật nàng là cùng Đại Hải cùng đi, tiền này a, giống như cũng là từ trong xeĐại Hải lấy ra, Từ quản lý, Hạo Nhã chất lượng vấn đề kéo dài lâu như vậy, hôm qua nghe thấy phía dưới có một đống lớn người đang phản ứng hàng hóa chất lượng không tốt, nhưng là Đại Hải bọn hắn, ngài nhìn. . . Việc này kéo lâu như vậy, cũng chưa đưa ra giải pháp, ta xem chừng, chỉ sợ là bên trong có biến a.”
“Ngươi cảm thấy ta phải nên làm như thế nào?” Từ Phóng Tình tâm như nước lặng nghe hết lời lý gián âm dương quái khí của nàng, hỏi ngược lại: “Nếu như ngươi là ta, ngươi sẽ làm thế nào?”
Tiểu Thu làm ma cũ nhiều năm như vậy, sao có thể bị nàng dăm ba câu đưa vào tròng, giọt nước không lọt trả lời: “Ta không phải ngài, cũng không phải lãnh đạo gì, ta là thuộc hạ của ngài, là con mắt của ngài, ngài bận rộn như vậy, ta nha, liền giúp ngài nhìn một chút mấy chuyện nho nhỏ ngài lỡ bỏ qua, những chuyện khác, ngài phân phó cái gì, ta sẽ làm cái đó.”
Thỉnh thoảng Từ Phóng Tình cũng không thích những kẻ già đời như này, Tiểu Thu không tính là một thuộc hạ tốt, nhưng ửu điểm là với người này nàng cảm thấy an tâm, giống như chủ nhiệm lớp vậy, có lẽ sẽ không thích học sinh đâm thọc, nhưng cũng không trở thành sẽ chán ghét, Từ Phóng Tình không có nói chuyện, chỉ vào cửa phòng làm một cái thủ thế mời đi ra ngoài.
Tiểu Thu đã hiểu ý, khom người rời đi phòng làm việc của nàng.
Người kia ngốc nghếch thành như thế, cũng sẽ làm loại sự tình này sao? Từ Phóng Tình trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng tiền này đang bày ở trước mặt nàng, nàng không thể không từ góc độ sâu một chút đi suy đoán cách làm người của người kia: Họ Tiêu, nữ tử, sống một mình, EQ cực thấp, nghèo có cốt khí, không có phẩm vị, trên người nàng như vậy mà thôi, không có bất kỳ địa phương lấp lóe gì.