Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 46: Cuộc sống thường nhật (10)
- Metruyen
- Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
- Chương 46: Cuộc sống thường nhật (10)
Thu vừa mới sang chưa bao lâu, hơi thở của nắng vàng còn vương trên mái ngói. Những chiếc lá bắt đầu đổi màu, chậm rãi rơi xuống như lời thì thầm dịu dàng của đất trời.
Hôm nay là một buổi sáng như thường lệ, Khuất Tĩnh Văn ngồi ở ban công uống trà, đọc sách. Kỳ Mặc Vũ thì ngồi ở ghế sô pha, xem qua bản báo cáo doanh thu của Tinh Kiện, nhân tiện làm một số việc.
Thật ra sau khi sinh con và nghỉ ngơi một thời gian, nàng đã quay trở lại Hoa Đại tiếp tục công việc và bảo vệ luận án Tiến sĩ. Sau đó, nàng đã đề nghị với ba mẹ về việc bắt đầu tham gia vào công việc của công ty. Bởi lẽ nàng biết đó là chuyện sớm muộn, với lại lộ trình này cũng đã sớm nằm trong tính toán của nàng.
Đang mải mê xem được một lúc thì máy tính vang lên thông báo có email mới, Kỳ Mặc Vũ kiểm tra thử, xác nhận đó là email của Khuất Tĩnh Văn nên mới gọi cô.
“Vợ, chị có email.”
Khuất Tĩnh Văn dừng động tác, nói với nàng: “Giúp chị xem thử.”
Kỳ Mặc Vũ ò một tiếng, sau đó mới mở cái email mới nhất trong hàng trăm email chưa mở. Nàng nhận ra vợ của mình đã một ngày không kiểm tra email, có thể là mải mê đọc sách đến quên trời đất.
Nàng xem xong thì nói với cô: “Là thư thông báo phong hàm Phó giáo sư danh dự của Đại học Harvard. Còn có, họ muốn mời chị đến diễn thuyết cho sinh viên, thời gian là cuối tháng sau.”
Khuất Tĩnh Văn gấp lại quyển sách rồi đứng dậy đi đến bên cạnh nàng. Hôm nay cô mặc trên người bộ đồ lụa màu trắng, khi di chuyển vải vóc vô tình ôm sát vào người, để lộ những đường nét cơ thể vô cùng xinh đẹp.
Khuất Tĩnh Văn ngồi xuống sô pha, vòng hai tay ôm lấy eo nàng, đầu tựa vào bả vai: “Vậy thì phải hỏi bà Khuất có muốn sang hay không? Nếu không thì cứ từ chối.”
Kỳ Mặc Vũ dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ lên má cô rồi khẽ mỉm cười: “Nhân lúc bụng em còn chưa to, chúng ta đi du lịch, thăm lại vài người bạn cũ bên đó cũng tốt.”
Khuất Tĩnh Văn hít nhẹ một hơi, chầm chậm gật đầu: “Vậy được, lát nữa chị sẽ phản hồi họ.”
Nhìn thái độ trước sau bất nhất của cô, trong lòng Kỳ Mặc Vũ dâng lên cảm giác ngọt ngào khó tả, nàng nói: “Người khác được phong làm Phó Giáo sư danh dự, chắc chắn sẽ mở tiệc ăn mừng. Chị thì ngược lại, không một chút để ý.”
Khuất Tĩnh Văn lắc đầu: “Không phải không để ý, chỉ là nếu như tiếp nhận thì sắp tới sẽ có không ít thư mời giống như vầy. Như vậy chị sẽ phải đi công tác thường xuyên, một tháng một lần chẳng hạn, sẽ không có thời gian chăm sóc em và con.”
Kỳ Mặc Vũ cong môi: “Em cũng không phải trẻ con, với lại Khuất gia nhiều người như vậy, không sợ không có người chơi cùng Mặc Hy. Hơn nữa, vợ em bình thường cũng đâu phải là người rảnh rỗi, sao bây giờ lại bắt đầu chê việc rồi?”
Khuất Tĩnh Văn dụi nhẹ vào cổ nàng: “Đều là người làm mẹ, không thể tùy tiện.”
Kỳ Mặc Vũ nghe đến đây thì bật cười lớn, nàng nghĩ, có lẽ vợ của mình lão hóa ngược, càng lớn tuổi thì càng đáng yêu vạn phần.