Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 44: Mầm non (03)
Khuất Trạch Nguyên mang Hồ Nhã Hinh, còn có Tô Giai Nghê và Tiệp Tiệp đến Lãm Thúy. Dọc đường đi, Hồ Nhã Hinh cứ không ngừng luyên thuyên về chuyện của Tô Giai Nghê và Chu Chính Nghĩa.
“Hai người hẹn hò cũng được một thời gian rồi, khi nào mới tính đến chuyện hôn nhân?”
Tô Giai Nghê nhìn sang Tiệp Tiệp, sau đó hơi cúi đầu: “Mình thấy vẫn còn hơi sớm, dù gì cả mình và anh ấy đều còn trẻ.”
Hồ Nhã Hinh xoay người lại, sườn mặt tựa vào ghế: “Thật vậy sao? Hay là cậu vẫn còn đang lo lắng chuyện gì đó?”
Tô Giai Nghê mỉm cười: “Mình thì có thể lo lắng chuyện gì chứ? Hồ Nhã Hinh, cậu bớt đoán mò đi.”
Hồ Nhã Hinh kéo dài âm điệu: “Là vậy sao?”
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Hồ Nhã Hinh rất rõ, Tô Giai Nghê là đang lo lắng chuyện của Tiệp Tiệp.
Tuy Tô Giai Nghê chưa từng kết hôn nhưng cũng được tính là đổ vỡ một lần, lại có đứa con riêng là Tiệp Tiệp. Ngược lại Chu Chính Nghĩa thân thế tốt, nhân cách tốt, công việc cũng tốt, lại chưa từng kết hôn. Tô Giai Nghê so với anh ta hoàn toàn không có trọng lượng. Thêm nữa, Tô Giai Nghê từ nhỏ đã đối với xuất thân của mình mang đầy tự ti, làm sao có thể không lo được lo mất khi đứng trước một người đàn ông quá đỗi hoàn hảo.
“Còn có thể thế nào? Hồ Nhã Hinh, còn cậu thì sao? Mặc Vũ cũng sắp sinh con rồi, hai người định khi nào thì cho mình bế cháu?”
Hồ Nhã Hinh nghe xong lời này thì vội xua tay: “Mình còn chơi chưa đủ đâu, chuyện con cái tính sau, tính sau.”
Tiệp Tiệp ở một bên nghe mẹ và mẹ nuôi nói chuyện, tinh nghịch chen vào: “Sau này con sẽ là chị lớn, con sẽ thay mẹ nuôi chăm sóc các em.”
Hồ Nhã Hinh mỉm cười với Tiệp Tiệp: “Tiệp Tiệp thật ngoan, mẹ nuôi sẽ mua cho con thật nhiều quà, có được không?”
Tiệp Tiệp nhe ra hàm răng rồi đáp: “Vậy thì con muốn máy tính bảng, con đã xin mẹ nhiều lần nhưng mẹ mãi không cho con.”
Tô Giai Nghê vỗ tay cô bé: “Còn nhỏ không nên sử dụng mấy thứ đó quá nhiều, nếu không con sẽ sớm có thêm một đôi mắt.”
Tiệp Tiệp lè lưỡi: “Con không sợ, vả lại nếu đeo kính trông cũng thật tri thức. Các cô ở trường đều đeo kính, rất ngầu.”
Hồ Nhã Hinh bật cười: “Mẹ nuôi ủng hộ con, tối nay về lập tức mua cho con.”
“Nhã Hinh, cậu đang dạy hư nó đó.”
Hồ Nhã Hinh phản bác: “Đây là thời buổi nào rồi? Dùng máy tính bảng thì có sao? Ngược lại cách mà cậu dạy bảo con bé mới quan trọng.”
Tiệp Tiệp chớp chớp mắt: “Mẹ, con hứa sẽ ngoan ngoãn.”
Tô Giai Nghê nhìn con bé một hồi, rốt cuộc cũng thỏa hiệp: “Được, nhưng mà không được mãi lo chơi mà quên mất việc học.”
“Dạ, con biết rồi.”
Cô bé nói xong thì nghiêng người hôn lên má cô một cái.
…
Đi thêm được một lúc thì rốt cuộc cũng tới Lãm Thúy, Tiệp Tiệp theo mẹ xuống xe, sau đó lại bị cảnh vật của nơi đây làm cho không thể rời mắt: “Chỗ này đẹp quá, còn rộng và thoải mái nữa. Mẹ ơi, đằng kia còn có cây thông Noel kìa.”