Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 43: Mầm non (02)
Hạ qua, đông đến, thoáng chốc đã mấy mùa. Bụng của Kỳ Mặc Vũ cũng đã lớn thêm không ít.
Thời gian qua, ba căn biệt thự bên cạnh căn của Khuất Tĩnh Văn trở nên nhộn nhịp hơn so với thường lệ. Căn bên trái dành cho họ hàng hai bên, nếu như đến thăm thì có thể đến nghỉ ngơi. Hai căn bên phải thì để cho Tô Tử Phong, bác sĩ cùng người hầu, họ đợi sẵn ở đó, chỉ cần Kỳ Mặc Vũ có gì không thoải mái thì sẽ lập tức có mặt.
Buổi sáng hôm nay, sau khi ăn sáng xong nàng nói với cô có chút buồn ngủ nên muốn lên phòng nghỉ ngơi. Khuất Tĩnh Văn sau khi dỗ nàng ngủ xong thì mới trở lại chiếc bàn gỗ quen thuộc đặt ngoài ban công. Cô muốn viết vài thứ cho đứa con gái sắp chào đời.
Ánh nắng buổi sớm thật dịu dàng, lại thêm một chút lành lạnh của mùa đông khiến cho tâm tình càng thêm tốt. Khuất Tĩnh Văn cầm theo tách trà đặt xuống bàn, sau đó khẽ mỉm cười khi nhìn thấy một nụ bạch mai vừa hé nở. Có lẽ mùa xuân cũng sắp đến rồi.
Những chú chim ngoài vườn dường như đã cảm nhận được niềm phấn khởi của người ngồi đó nên mặc kệ thời tiết đang làm chúng lười biếng, chúng vẫn bay lại gần, góp vui bằng tiếng hót véo von.
Khuất Tĩnh Văn nhìn thấy bọn chúng thì tiện tay đặt bút phác họa lại từng đường nét, cô nghĩ đợi khi con gái lớn lên sẽ nói với con rằng, những ngày tháng con ở trong bụng mẹ, thế giới này bình yên đến nhường nào. Sau đó cô lại nghĩ đến dáng vẻ của con gái, nghĩ đến vợ mình và con một lớn một nhỏ cùng chơi đùa với Đông Đông và Hạ Hạ, chỉ vậy thôi mà lòng cô đã không khỏi nôn nao.
Khuất Tĩnh Văn vừa vẽ xong bức ký họa thì tiếng mở cửa vang lên, cô nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Đới Triêu Lộ vừa sang đến, theo sau còn có Thái Vịnh Nghi.
“Tiểu Vũ chưa dậy sao?”
Khuất Tĩnh Văn khép lại quyển sổ, mang theo tách trà trở vào: “Em ấy ăn sáng xong lại lên trên nghỉ ngơi rồi.”
Đới Triêu Lộ gật đầu: “Mẹ và chị thông gia mới ra ngoài chọn một ít trái cây ngon, lát nữa gọt cho con bé ăn. Bác sĩ Khổng có nói khi nào thì sang không?”
Khuất Tĩnh Văn nhìn đồng hồ rồi đáp: “Chắc là đầu giờ chiều, hai mẹ cũng lên nghỉ ngơi một lát đi, không cần phải lo lắng quá.”
Lúc này Thái Vịnh Nghi tiếp lời: “Chúng ta không làm gì mệt nhọc, không cần nghỉ ngơi. Ngược lại là con, tiểu Vũ mang thai con còn vất vả nhiều hơn, phải chú ý sức khỏe.”
Khuất Tĩnh Văn lắc đầu: “So với em ấy, những chuyện con làm không đáng là bao. Với lại con sẽ không để bản thân ủy khuất, mẹ đừng lo.”
Thái Vịnh Nghi vỗ nhẹ tay cô: “Được được, ngày mai mẹ về Vĩnh Thành một chuyến để xem lão ba của tiểu Vũ, xong xuôi mẹ lại trở lại đây.”
Nói đến đây, Thái Vịnh Nghi không khỏi cảm thấy buồn cười: “Con xem, người lớn như vậy rồi mà suốt ngày gọi cho mẹ nước mắt ngắn dài, lo sợ đủ thứ chuyện, còn muốn chạy đến đây chăm sóc con gái.”
Đới Triêu Lộ nghe xong thì phụ họa: “Ngược lại ông chồng nhà tôi, lo lắng cho con dâu nhưng suốt ngày cứ tỏ vẻ bình thản, chỉ cần nhìn thấy mặt anh ấy là không thể nào nhịn được cười.”