Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 28: Vệ Doãn (03)
Đêm đến, Bắc Thành lại phủ lên mình tấm áo choàng rực rỡ. Những ánh đèn tựa như pha lê được đính khéo léo trên tấm vải nhung màu dạ. Những dải đèn LED đủ sắc màu không ngừng chớp tắt, vẽ nên sự phồn hoa của thủ phủ kinh tế cả nước.
Có lẽ giờ này nhiều người đang trên đường chuẩn bị hòa mình vào những buổi tiệc xuyên đêm, vũ hội, hẹn hò hay đơn giản chỉ là cho bản thân khoảng lặng sau một ngày tất bật. Nhưng một số ít người vẫn còn đang bận rộn với công việc, mà Doãn Tuyết Lan là một trong số đó.
Còn nhớ nhiều năm về trước, ba Doãn đột ngột qua đời, Doãn Tuyết Lan khi ấy vẫn còn đang học Đại học ở nước ngoài đã phải tức tốc trở về để cứu lấy Doãn thị đang bị tá người thay nhau xâu xé.
Một cô gái non nớt lần đầu đứng trước đầu sóng ngọn gió, tuy nói vẫn có Khuất gia tiếp sức ở phía sau nhưng chuyến hành trình của cô vẫn mang đến cảm giác cô đơn, trơ trọi. Nhưng mà cũng chính vì cơn sóng lớn ấy đã trui rèn ra một Doãn Tuyết Lan kiên cường, độc lập, chẳng cần phải dựa dẫm vào ai. Mà một người xuất sắc như vậy chỉ có thể xem trọng người xuất sắc hơn mình hay ít nhất phải có phẩm hạnh vô cùng tốt. Đương nhiên Vệ Âm không phải là người đó.
Cô thừa nhận đã có những lúc bản thân thử đấu tranh, thử cho mình cơ hội. Nhưng mà mỗi khi nghĩ đến việc Vệ Âm đã từng xem chuyện tình cảm giống như trò đùa, cả người dơ bẩn thì cô lại không thể nào chấp nhận được.
Ngồi trước bàn làm việc cùng với chiếc máy tính phát ra thứ ánh sáng màu xanh, đôi mắt Doãn Tuyết Lan không ngừng đảo theo từng dòng ký tự đang chuyển động liên hồi. Tách cà phê trên bàn không biết từ khi nào đã cạn nhưng công việc của cô chỉ có nhiều thêm, không có ít đi.
Thời điểm này là giai đoạn các công ty mở cuộc họp cổ đông thường niên, người đứng đầu một công ty lớn như Doãn Tuyết Lan phải nói là bận đến không có thời gian để ăn uống. Mấy ngày nay mẹ Doãn không ngừng gọi điện đến để nhắc nhở, nhưng mà xong rồi thì mọi chuyện vẫn đâu vào đấy. Đứa con này của bà chính là một kẻ cuồng công việc không có đối thủ.
Nửa tiếng trước mẹ Doãn lại gọi đến, nói là nhờ người mang canh đến cho cô, cô nói bà không cần phiền phức, lát nữa cô sẽ về. Nhưng mà chưa được bao lâu tiếng gõ cửa đã vang lên kéo cô khỏi guồng quay công việc.
Doãn Tuyết Lan đứng dậy làm vài động tác co giãn gân cốt rồi đích thân ra mở cửa, nào ngờ người đứng sau cánh cửa lại là người mà cô không muốn gặp nhất – Vệ Âm.
“Xin chào, Doãn tổng.”
Vệ Âm ở đối diện nở một nụ cười chân thành, nụ cười ấy gắn trên gương mặt lạnh lùng của cô giống như hoa nở giữa đêm đông, nhẹ nhàng mà ấm áp. Nhưng mà lọt vào mắt Doãn Tuyết Lan thì nó lại trở nên khó coi vô cùng.
“Sao cô lại đến đây? Hỷ Nhi đâu? Sao lại để cô vào đây?”
Vệ Âm giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên, âm điệu hơi cao nhưng pha lẫn sự dịu dàng: “Tôi đương nhiên là đến đưa canh, sợ cô đói. Lúc tôi đến thấy Hỷ Nhi đang ngủ gật nên cho em ấy về rồi.”