Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 27: Ván cờ (01)
Trên tầng 20 của tổng bộ Tập đoàn Trịnh thị, trong văn phòng Phó Tổng giám đốc, Trịnh Danh Thanh đang ngồi trên chiếc ghế bằng da cao cấp, chân gác lên bàn, người ngả hẳn về sau, dáng vẻ vô cùng đắc thắng. Trên bàn làm việc là một tập ảnh các diễn viên mới nổi, gương mặt tươi trẻ đầy sức hút. Hắn cầm một bức ảnh lên, mỉm cười đầy ẩn ý, ngón tay gõ nhịp trên mép bàn.
“Nhìn cũng không tệ.”
Tách trà bên cạnh đã nguội từ lúc nào, nhưng hắn chẳng để tâm. Điều khiến hắn bận lòng lúc này là quyết định xem tối nay sẽ gọi ai đi ăn tối.
Chiếc gạt tàn ở mép bàn đầy những mẩu xì gà bị hút dở, mùi khói vẫn phảng phất trong không khí. Trịnh Danh Thành nhấc điếu xì gà mới, châm lửa, rồi hít một hơi dài, đôi mắt lim dim tận hưởng.
Bỗng dưng cánh cửa gỗ bị đẩy ra, kèm theo tiếng bước chân gấp gáp. Trợ lý của hắn với vẻ mặt đầy căng thẳng lao vào mà không hề báo trước.
“Sếp! Có chuyện lớn rồi!”
Trợ lý thốt lên, giọng nói đứt quãng vì hơi thở dồn dập.
Trịnh Danh Thành nhấc mắt khỏi bức ảnh trong tay, hơi nhíu mày: “Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”
Trợ lý nuốt khan, đưa tay lau vội mồ hôi trên trán: “Lô đất mà chúng ta trúng thầu lần trước… Chính là lô đất Hoa Đệ…”
Anh ta ngập ngừng, đôi mắt thấp thoáng nỗi lo lắng: “Đã có văn bản chính thức, nó nằm ngoài quy hoạch của Chính phủ. Sếp, lần này chúng ta mất trắng rồi!”
Trong tích tắc, sắc mặt Trịnh Danh Thành đanh lại. Hắn bật dậy khỏi ghế, chiếc ghế da xoay nhẹ ra sau, phát ra âm thanh kẽo kẹt: “Cậu nói cái gì?”
Hắn gằn từng chữ, đôi mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Trợ lý cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt như muốn thiêu đốt của hắn: “Thông tin mới được cập nhật, thưa Sếp. Họ vừa công bố bản đồ điều chỉnh quy hoạch sáng nay. Lô đất đó… không nằm trong vùng phát triển.”
Trịnh Danh Thành bước tới, gằn giọng: “Làm sao có thể? Chẳng phải chúng ta đã kiểm tra kỹ lưỡng sao? Không phải Khuất thị cũng tham gia đấu thầu sao? Bọn họ có người bên Chính phủ, chẳng lẽ thông tin lại sai?”
Trịnh Danh Thành siết chặt tay, những khớp ngón tay trắng bệch. Đây không chỉ là một dự án bình thường. Đây là cơ hội để hắn chứng minh năng lực, giành lấy sự tín nhiệm từ Hội đồng quản trị và thuận lợi leo lên vị trí Tổng giám đốc theo sắp xếp của Trịnh Đống. Nhưng với tin tức này, đừng nói là vị trí Tổng giám đốc, không chừng cái ghế Phó tổng của hắn cũng không còn.
Vừa mấy ngày trước hắn còn huênh hoang tự đắc vì đánh bại người của Khuất thị cử đến, nhưng lần này xem ra… Lẽ nào lại là một cái bẫy?
Hắn quay người, đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng buổi chiều nơi ánh hoàng hôn dần trở nên rực rỡ. Nhưng trong lòng hắn, một bóng tối lạnh lẽo đang trỗi dậy. Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán, không phải vì nóng, mà vì một nỗi sợ mơ hồ đang siết lấy hắn.