Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 26: Cuộc sống thường nhật (08)
- Metruyen
- Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
- Chương 26: Cuộc sống thường nhật (08)
Ngày đầu tiên sau Tết, khuôn viên Hoa Đại như khoác lên mình một tấm áo mới, rực rỡ mà vẫn dịu dàng. Những cơn gió xuân nhè nhẹ lướt qua, mang theo hơi thở của đất trời sau những ngày dài nghỉ ngơi. Cây cối trong sân trường tươi tốt hơn, từng nhành lá non xanh mơn mởn vươn mình dưới ánh mặt trời ấm áp, tràn đầy sức sống.
Con đường lát gạch quen thuộc dẫn vào giảng đường rợp bóng cây nay trở nên nhộn nhịp với những bước chân háo hức. Tiếng cười nói của sinh viên vang lên khắp nơi, phá tan sự tĩnh lặng của những ngày trước đó.
Bên phía cổng trường, một chiếc xe hơi màu đỏ vừa lướt qua rồi dừng lại ngay gần khu giảng đường chính. Cửa xe mở ra, Kỳ Mặc Vũ bước xuống với phong thái điềm tĩnh cùng thần sắc rạng rỡ. Chiếc áo khoác dài màu be khẽ bay nhẹ theo gió cùng chiếc áo cổ lọ màu đen ôm sát, tôn lên dáng người hoàn hảo của nàng.
Hôm nay là lần hiếm hoi Kỳ Mặc Vũ tự lái xe tới trường kể từ sau khi về nước. Một số sinh viên đi ngang qua không khỏi ngoái đầu nhìn, ai nấy đều không giấu được sự ngưỡng mộ.
Một số Giảng viên trông thấy nàng cũng khẽ gật đầu chào hỏi, Kỳ Mặc Vũ lễ phép đáp lễ, vừa tôn kính vừa khiêm nhường.
Như thường lệ, khi nàng bước vào lớp thì ngay lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Một thoáng sững sờ lướt qua, rồi tiếng chào đồng loạt vang lên: “Cô Kỳ đến rồi, chào cô Kỳ.”
Kỳ Mặc Vũ khẽ gật đầu, theo sau đó là một nụ cười rạng rỡ: “Chào các em, năm mới vui vẻ.”
Cả lớp đồng thanh: “Cô Kỳ năm mới vui vẻ.”
Nàng bước lên bục giảng, ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên bảng đen phía sau tạo nên một bức tranh xinh đẹp. Một vài sinh viên ngồi gần cửa sổ khẽ trao nhau ánh mắt, có lẽ đang thì thầm về phong thái của nàng.
Kỳ Mặc Vũ đặt túi xách xuống bàn, lấy ra vài tài liệu và mở laptop. Giọng nói rõ ràng nhưng dịu dàng vang lên, dẫn dắt buổi học đầu tiên của năm mới. Dưới lớp, các sinh viên chăm chú lắng nghe, ánh mắt tràn đầy hứng khởi.
Trong lúc Kỳ Mặc Vũ đang giải thích một biểu đồ trên màn hình chiếu, cánh cửa phía dưới lớp lặng lẽ mở ra. Ban đầu, không ai chú ý đến, bởi mọi ánh mắt đều đang dồn vào dáng người cao ráo và phong thái tự tin của cô giáo trên bục giảng. Nhưng rồi, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên cùng mùi hương dễ chịu đã thu hút sự chú ý của vài sinh viên ngồi gần đó.
Một người phụ nữ bước vào, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng vẫn toát lên khí chất áp đảo không thể nhầm lẫn. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, khoác ngoài chiếc blazer màu xám nhạt, làm nổi bật khí chất thanh lịch. Sự xuất hiện của cô khiến không khí trong lớp bỗng chốc chững lại, như thể có một cơn gió lạ vừa thổi qua. Vài sinh viên thì thầm với nhau, ánh mắt đầy tò mò và có chút ngạc nhiên. Ai nấy đều tự hỏi người phụ nữ này là ai mà lại có thể xuất hiện đường hoàng như vậy trong lớp học. Nhưng mà phải thừa nhận rằng, người phụ nữ này cũng quá xinh đẹp đi, so với cô Kỳ đúng là khó lòng so sánh.
Kỳ Mặc Vũ khẽ dừng lại giữa câu nói khi nhận ra ánh mắt của sinh viên đang dồn về phía sau. Nàng xoay người nhìn, trong khoảnh khắc ánh mắt của hai người giao nhau, một tia cảm xúc vừa bất ngờ vừa vui sướng lướt qua trong mắt nàng, theo sau đó là nụ cười khó che đậy.