Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 25: Cuộc sống thường nhật (07)
- Metruyen
- Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
- Chương 25: Cuộc sống thường nhật (07)
Đêm Giao thừa, cả khuôn viên rộng lớn của Khuất gia đều phủ lên mình một thứ ánh sáng lung linh đẹp đẽ. Từ bên ngoài có thể nghe rõ tiếng cười nói rộn ràng hòa cùng ánh sáng rực rỡ của đèn lồng đỏ treo khắp lối vào.
Khuất Tĩnh Văn ngồi ở phòng khách, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn dõi theo Kỳ Mặc Vũ, dịu dàng khó tả. Suốt buổi tối hôm nay nàng cùng với mẹ và thím của cô, còn có Hồ Nhã Hinh mở sòng mạt chược. Vốn dĩ cô cũng định tham gia nhưng Đới Triêu Lộ đã thẳng thừng từ chối, bà nói cô mà tham gia thì xác định ba người ở đây đừng mong thắng cuộc.
Ở một góc khác, Khuất Quang Hán đang ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt hiền từ dõi theo con cháu. Ông không nói nhiều, nhưng mỗi lần cất lời đều mang theo sự uy nghiêm của người đứng đầu gia tộc. Bên cạnh ông, Khuất Quang Dương và Khuất Quang Sơn đang trao đổi công việc cùng nhau. Nhắc đến cũng đã khá lâu hai anh em mới có dịp gặp nhau thế này, nói cả buổi cũng không hết chuyện.
“Ông nội, năm nay ông nhất định phải uống một ly rượu cùng con đó!”
Khuất Trạch Nguyên không biết từ đâu chạy đến, giọng nói mang theo sự hào hứng. Cậu mặc chiếc áo thun trắng vừa vặn, vẻ ngoài phong độ nhưng đôi mắt lại ánh lên nét tinh nghịch, điều này chỉ xuất hiện khi cậu ở bên cạnh người nhà.
“Thằng nhóc xấu xa, con lại muốn chuốc say ta à?”
Khuất Trạch Nguyên gãi gãi đầu: “Đâu có đâu ạ, con chỉ muốn ông vui thôi mà! Hôm nay là Giao thừa, ông nội nói xem có đúng không?”
Khuất Quang Hán lắc đầu, ánh mắt ánh lên sự bao dung cùng bất lực. Ông vẫy tay gọi người hầu mang thêm một bình rượu nếp cổ truyền ra. Mùi thơm nồng của rượu nhanh chóng lan tỏa khắp gian phòng, khiến không ít người phải ngoái nhìn.
Bên bàn mạt chược, Đới Triêu Lộ hắng giọng khi thấy Kỳ Mặc Vũ lơ đãng nhìn về phía Khuất Tĩnh Văn: “Không được gọi cứu viện.”
Khuất Tĩnh Văn ngồi cách đó không xa, chỉ mỉm cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại lấp lánh sự cưng chiều không che giấu. Cô cầm tách trà nóng, đưa lên môi nhấp một ngụm, từng cử chỉ đều toát lên vẻ ung dung, điềm đạm.
Khuất Quang Sơn vừa dứt câu chuyện với anh trai, quay sang nhìn Khuất Tĩnh Văn, cười nói: “Tĩnh Văn, hai đứa khi nào thì tính đến chuyện con cái? Cũng đã kết hôn một thời gian rồi.”
Thím của cô là Bành Viện từ đằng xa nghe được cũng thúc giục: “Đúng rồi đó, nội ngoại hai bên chắc cũng thèm cháu lắm rồi.”
Trầm Lệ Chi cũng tiếp lời: “Đúng vậy, Tĩnh Văn, tiểu Vũ, chuyện này không nên trì hoãn quá lâu. Ông nội của con ngày nào cũng nhắc với bà chuyện này, bà nghe sắp đóng kén lỗ tai rồi.”
Khuất Tĩnh Văn nhẹ giọng: “Bà nội, chúng con vẫn còn trẻ, con nghĩ mọi thứ vẫn nên thuận theo tự nhiên ạ.”
“Thuận theo tự nhiên cũng tốt, nhưng mà cũng nên có sự chuẩn bị.”
Khuất Tĩnh Văn vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng khi bắt gặp ánh mắt ngượng ngùng của Kỳ Mặc Vũ, cô không nhịn được mà bật cười. “Bà nội, bà yên tâm, chúng con sẽ cố gắng.”