Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 24: Cuộc sống thường nhật (06)
- Metruyen
- Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
- Chương 24: Cuộc sống thường nhật (06)
Tết năm nay, Khuất gia lại đón thêm tin vui. Khuất Trạch Nguyên và Hồ Nhã Hinh cuối cùng cũng chịu đăng ký kết hôn sau một thời gian dài chung sống. Tuy không định tổ chức lễ cưới long trọng nhưng tiệc thân mật đương nhiên phải có, ấn định vào tháng 3.
Những ngày qua, dù là đã từ chối bớt nhưng nhà họ Khuất lại như thường lệ phải tiếp đón không biết bao nhiêu là khách. Năm nay lão thái gia tuổi đã cao, sức khỏe không tốt cũng không có hứng thú uống trà đàm đạo nên Khuất Tĩnh Văn buộc lòng phải lưu lại biệt viện mấy ngày này để thay ông nội tiếp khách.
Mỗi một mùa trôi qua, biệt viện Khuất gia lại khoác lên mình một tấm áo mới. Tết càng không ngoại lệ.
Từ ngoài bước vào có thể dễ dàng trông thấy hai cây cột lớn chạm khắc hoa văn long phụng tinh xảo. Cánh cổng sắt lớn mở ra để lộ con đường lát đá cẩm thạch trắng dẫn vào biệt viện. Hai bên đường là hàng cây tùng cổ thụ xen lẫn những khóm hoa hồng ngoại rực rỡ, tạo nên sự giao hòa giữa vẻ đẹp Á Đông và phương Tây.
Phía bên trong, gian phòng dùng để tiếp khách nổi bật với ba chữ Phúc, Lộc, Thọ được chạm trổ bằng vàng nguyên chất. Trần phòng khách cao, tường trắng ngà, bộ bàn ghế gỗ lim chạm trổ tỉ mỉ đặt ngay chính giữa. Trên bàn, một đĩa bánh kẹo Tết đầy đủ sắc màu cùng bình trà Hoàng Triều Thúy tỏa ra hơi ấm dễ chịu. Chậu mai vàng rực rỡ đứng cạnh cửa sổ, từng nhánh hoa bung nở như khoe trọn vẻ đẹp mùa xuân.
Khuất Tĩnh Văn vừa tiếp xong một đoàn khách bên phía Quân đội, chưa kịp nghỉ ngơi thì Quản gia lại bước vào: “Tiểu thư, Trịnh tiểu thư đại diện cho Trịnh gia ở Nam Thành đến chúc Tết.”
Khuất Tĩnh Văn dừng lại động tác uống trà, trong mắt thoáng qua ý cười, giống như đã dự liệu từ trước: “Trịnh Hoài Trúc sao? Cuối cùng cũng đến rồi. Mời cô ta vào đi.”
Quản gia cung kính cúi đầu: “Vâng, thưa tiểu thư.”
Sở dĩ Khuất Tĩnh Văn phản ứng như vậy là bởi vì nhiều năm nay, người đại diện Trịnh gia đến chúc Tết luôn luôn là Trịnh Đống, chưa năm nào có ngoại lệ. Vậy mà năm nay người đến lại là Trịnh Hoài Trúc, không biết đây gọi là dấu hiệu chuyển giao quyền lực hay vốn dĩ chỉ là mong muốn riêng của cá nhân.
Trịnh Hoài Trúc bước vào phòng khách với một nụ cười chuẩn mực cùng phong thái tự tin khó ai bì kịp.
“Trịnh tiểu thư, mời ngồi.”
Quản gia nói xong thì tiến đến rót cho Trịnh Hoài Trúc một tách trà, đợi ông rót xong cô mới khẽ gật đầu nói “cảm ơn”.
Lão quản gia lúc này mới lui vào trong.
“Khuất tiểu thư, tôi đến trễ, hy vọng cô không trách tội.”
Trịnh Hoài Trúc cúi đầu nhẹ, lời nói và cử chỉ vô cùng khuôn phép.
Khuất Tĩnh Văn nhìn cô ta, trên môi cũng kéo ra một nụ cười nhè nhẹ: “Không sao, Trịnh tiểu thư, tôi biết cô bận trăm công nghìn việc, dành thời gian đến đây đã là nể mặt lắm rồi.”
Trịnh Hoài Trúc vội tiếp lời: “Nói đến bận rộn, tôi so với cô làm sao sánh được. Còn về nể mặt thì Khuất tiểu thư mới là đang nể mặt tôi.”