Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 19: Biến cố (05)
Buổi chiều, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống rắc lên thành phố một màu vàng cam ấm áp.
Sau khi từ sở cảnh sát trở về, Đường Hiểu Tình nói muốn cùng Tiêu Vũ Tranh đi dạo, Tiêu Vũ Tranh đồng ý ngay lập tức.
Đã lâu rồi hai người không có khoảng thời gian yên bình như thế, tạm gác hết những chuyện không vui, cùng nhau rảo bước dưới ánh hoàng hôn rực rỡ. Trong một khoảnh khắc, Đường Hiểu Tình đã cho rằng những chuyện xảy ra những ngày qua chỉ là một giấc mộng hoang đường. Cậu của nàng vẫn tốt, nàng và cô vẫn tốt, chỉ cần cố gắng thêm hai năm nữa, nàng có thể sẽ tốt nghiệp đại học, đến lúc đó nàng sẽ tìm một công việc tốt, cuộc sống sẽ không còn quá khó khăn, nàng cũng không cần cảm thấy bản thân nhỏ bé như hiện tại.
Tiếng còi xe thay phiên nhau kêu lên rồi lại tắt, Đường Hiểu Tình giật mình phát hiện, thì ra những thứ tốt đẹp kia mới chính là mộng tưởng. Hiện thực thì vẫn luôn tàn khốc, người như nàng hoàn toàn không có khả năng định đoạt, chỉ có thể để mặc cho số phận an bày.
Hai người đi trên con đường quen thuộc, ánh sáng dịu nhẹ soi rõ từng đường nét trên gương mặt. Đường Hiểu Tình mỉm cười, chỉ vào một xe xiên que ven đường: “Chúng ta sang bên đó đi.”
Nói xong nàng nhanh chóng di chuyển, Tiêu Vũ Tranh đuổi theo bước chân của nàng, tìm một vị trí chỗ ngồi thích hợp.
Sau khi chọn xong xiên que, nàng trở lại ngồi xuống bên cạnh cô: “Còn nhớ hồi cấp 3 chúng ta rất thường xuyên đến chỗ này, rõ ràng là cậu không quen ăn mấy món lề đường nhưng lại ăn rất ngon miệng, còn giành luôn phần của mình.”
Tiêu Vũ Tranh bật cười: “Không phải cậu còn khuyến khích mình sao? Bây giờ sao lại lôi ra tính sổ rồi?”
Đường Hiểu Tình phồng má: “Không chỉ riêng chuyện này đâu nha, cậu còn hứa lên đại học sẽ dẫn mình đi chơi vòng quay ngựa gỗ, bây giờ đều đã năm hai, cậu vẫn chưa dẫn mình đi lần nào.”
Tiêu Vũ Tranh nhướng mày: “Vậy thì phải đợi khi nào cậu mời mình đủ 1000 ly sữa đậu nành, đến lúc đó rồi tính.”
Đường Hiểu Tình phản bác: “Cậu gian lận, không thể nào vẫn còn mãi 1000 ly được.”
Tiêu Vũ Tranh tỏ vẻ đương nhiên: “Mình cứ thích 1000 ly, mỗi ngày lại cứ cộng dồn thêm, như thế cậu dùng cả đời trả cũng không hết.”
Nghe xong lời này, khóe mắt Đường Hiểu Tình bỗng dưng chua xót. Nàng giả vờ quay sang ngắm nhìn đường phố để che đi giọt nước mắt đang chực chờ rơi.
Ông chủ vừa lúc mang xiên que đến, Tiêu Vũ Tranh bận thanh toán nên không chú ý đến biểu hiện của nàng. Đường Hiểu Tình bình ổn cảm xúc xong thì quay lại, nhanh tay chộp lấy một xiên thịt nướng.
Hai người vừa ăn vừa nhắc lại những chuyện trong quá khứ. Những buổi chiều chở nhau trên chiếc xe đạp nhỏ, những lúc Tiêu Vũ Tranh vì nàng mà trở nên chăm chỉ, thậm chí là cả chuyện Tiêu Vũ Tranh từng vì nàng mà đánh nhau với các bạn nam lớp khác.
“Cậu lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng che chở mình.”
Đường Hiểu Tình khẽ nói, ánh mắt như chìm vào những hồi ức xa xăm.