Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 18: Biến cố (04)
Bóng tối dần bao trùm thành phố, Đường Hiểu Tình ngồi lặng lẽ bên giường bệnh của cậu mình, ánh mắt không tiêu cự. Căn phòng bệnh viện nhỏ, ánh đèn vàng nhạt phủ lên những gương mặt mệt mỏi và hằn rõ dấu vết của thời gian. Đường Minh gần như bình phục nhưng ánh mắt ông luôn lộ vẻ bất an cùng day dứt.
“Hiểu Tình, cậu xin lỗi con…”
Đường Minh khẽ nói, giọng ông như nghẹn lại: “Nếu không phải tại cậu, con đã không phải chịu khổ như vậy.”
Đường Hiểu Tình lắc đầu, cố gắng mỉm cười để che giấu những giọt nước mắt đang chực chờ: “Cậu đừng nói vậy. Con có khổ cũng không quan trọng, chỉ cần cậu không sao là được.”
Chần chừ một lát, Đường Minh nói: “Hay là con cứ mặc kệ cậu, dù sao cậu cũng có tuổi rồi, cùng lắm thì bị tử hình, không làm liên lụy con và mợ…”
“Cậu, con không cho phép cậu nói như vậy. Mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết. Cậu suốt đời chưa từng hại ai, lần này chẳng qua là tai nạn, pháp luật cũng sẽ chừa cho chúng ta đường lui.”
Đường Minh khẽ lắc đầu: “Nhưng mà số tiền bồi thường quá lớn, chỉ sợ cả đời cậu cũng không kiếm được nhiều như vậy.”
Đường Hiểu Tình hơi mỉm cười: “Bạn của con, chính là Tiêu Vũ Tranh, nhà cậu ấy rất giàu, cậu ấy hứa giúp đỡ thì nhất định sẽ làm được. Bất quá sau này con sẽ làm việc, từ từ trả cho cậu ấy. Cho nên cậu, cậu đừng lo nữa có được không?”
Nhắc đến Tiêu Vũ Tranh, Đường Minh như nghĩ đến điều gì đó: “Hai đứa, chỉ là bạn thông thường thôi sao?”
Bỗng dưng bị hỏi như vậy, Đường Hiểu Tình tỏ ra lúng túng: “Cậu… con…”
Đường Minh thở dài: “Con đừng giấu cậu, cậu có thể nhìn ra tình cảm của hai đứa vượt trên mức bạn bè. Cậu cũng không phải người cổ hũ, chỉ cần con hạnh phúc là được.”
Khóe mắt Đường Hiểu Tình đỏ lên: “Cậu…”
Đường Minh vỗ vỗ tay nàng: “Được rồi, đừng khóc, mấy ngày nay con đã khóc quá nhiều rồi. Còn khóc nữa sẽ khó coi lắm.”
“Cậu, con biết rồi.”
Đêm đó, hai cậu cháu nói với nhau rất nhiều, họ nói về những chuyện vụn vặt ngày xưa. Đường Minh kể về những lần ông đưa nàng đi học, những buổi chiều ông đứng đợi nàng ở cổng trường và những bữa cơm đơn sơ nhưng ấm cúng trong căn nhà nhỏ. Đường Hiểu Tình lắng nghe, trái tim trong khoảnh khắc như được vỗ về, vừa chua vừa ngọt.
Khi Đường Minh ngủ thiếp đi, Đường Hiểu Tình đứng lên, bước ra khỏi phòng bệnh. Tay cầm điện thoại run rẩy bấm số của Tiêu Lệ Hoa.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cô Đường quyết định rồi sao?”
Đường Hiểu Tình cố giữ cho mình tia bình tĩnh cuối cùng: “Bác gái, cháu đồng ý với điều kiện của bác. Nhưng xin bác cho cháu thêm ít thời gian.”
Tiêu Lệ Hoa im lặng vài giây rồi đáp: “Tốt. Tôi sẽ cho cô thêm ba ngày, nhưng vẫn là càng sớm càng tốt. Để càng lâu sẽ càng khó để thay đổi kết quả. Cô hiểu ý tôi chứ?”