Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 17: Biến cố (03)
Buổi tối, sau khi chắc chắn Đường Hiểu Tình đã ổn định cảm xúc, Tiêu Vũ Tranh quyết định rời bệnh viện, trở về nhà gặp mẹ mình. Đây là quyết định không dễ dàng bởi mối quan hệ giữa cô và mẹ trước nay vẫn luôn lạnh nhạt.
Bước vào căn biệt thự sang trọng, Tiêu Vũ Tranh nhìn thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế sofa cầm tách trà nóng nhâm nhi. Dù đã đến tuổi trung niên nhưng Tiêu Lệ Hoa vẫn toát lên khí chất quyền quý cùng vẻ sắc bén khiến người đối diện khó lòng qua mắt.
“Con về rồi à?”
Tiêu Lệ Hoa khẽ ngẩng đầu, giọng nói trầm ổn nhưng không giấu được ý đồ dò xét.
“Mẹ, con có chuyện muốn nhờ mẹ giúp.”
Tiêu Vũ Tranh bước đến, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
Tiêu Lệ Hoa đặt tách trà xuống bàn, nhìn con gái bằng ánh mắt sắc sảo: “Có chuyện gì mà khiến con đêm hôm chạy về đây?”
Tiêu Vũ Tranh hít sâu một hơi, giọng nói mang theo chút bất an: “Một người bạn của con, cậu của cậu ấy vừa gây ra tai nạn nghiêm trọng. Bây giờ phải đối diện với mức bồi thường lớn và nguy cơ bị truy tố. Con mong mẹ có thể ra tay giúp đỡ.”
“Bạn? Người bạn này, phải chăng rất đặc biệt?”
Tiêu Lệ Hoa nheo mắt, dù là hỏi nhưng dường như đã đoán được câu trả lời.
Tiêu Vũ Tranh không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, cô chỉ cúi đầu: “Chỉ là một người bạn thân thiết… Mẹ, mong mẹ giúp con lần này.”
Tiêu Lệ Hoa im lặng một lúc, ánh mắt thoáng qua một tia trào phúng. Bà biết rõ người bạn mà con gái nhắc đến chính là Đường Hiểu Tình. Cũng biết rõ vụ tai nạn kia nghiêm trọng đến mức nào. Chỉ dựa vào gia đình Đường Hiểu Tình đúng là hoàn toàn không có khả năng lo liệu.
“Con muốn mẹ giúp bằng cách nào?”
Tiêu Lệ Hoa cất tiếng, giọng điệu đều đều.
“Con muốn mẹ cho cậu ấy mượn tạm số tiền bồi thường cho các nạn nhân, còn có, phải tìm luật sư giỏi nhất để lo liệu, tránh để cậu của cậu ấy phải ngồi tù.”
Tiêu Vũ Tranh vừa nói đôi tay vừa nắm chặt, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn.
Tiêu Lệ Hoa nhìn con gái, không vội trả lời. Bà cầm tách trà lên, nhấp một ngụm rồi khẽ mỉm cười: “Bồi thường, bao nhiêu?”
Tiêu Vũ Tranh hít sâu một hơi: “1 tỷ. Mẹ, con biết số tiền này đối với mẹ không lớn. Con…”
“Được.”
Tiêu Lệ Hoa nhìn con gái rồi nói tiếp: “Nhưng với một điều kiện. Con đồng ý, mẹ lập tức cho người lo liệu.”
Cơ thể Tiêu Vũ Tranh hơi run lên: “Là điều kiện gì?”
Tiêu Lệ Hoa không nhanh không chậm nói: “Mẹ cho người sắp xếp, sau Tết con sang nước ngoài du học. Không có thương lượng.”
Tiêu Vũ Tranh nghe xong thì lặng người, lời đề nghị của Tiêu Lệ Hoa như một mũi dao đâm thẳng vào lòng khiến cô không thể thở.
“Lại là sang nước ngoài?”
Cô lặp lại, giọng run rẩy.
“Mẹ, không phải nói là sau khi tốt nghiệp sao? Vì sao đột nhiên lại thay đổi?”