Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 16: Biến cố (02)
Qua một đêm, trạng thái của Đường Minh đã tốt hơn và được bác sĩ cho phép chuyển đến phòng hồi sức cấp cứu. Mợ của nàng mệt mỏi nên sớm đã trở về, chỉ còn một mình nàng ở lại để chăm sóc cậu.
Đường Hiểu Tình đứng yên lặng bên giường bệnh, trên người là bộ đồ bảo hộ màu xanh nhạt. Bàn tay gầy gò của nàng nắm chặt lấy bàn tay thô ráp của cậu, lòng nặng trĩu.
“Cậu, cậu nhất định phải nhanh tỉnh lại.”
Hơi thở của người đàn ông trên giường vẫn đều đặn nhưng nét mặt lại lộ rõ vẻ ưu tư. Dường như là đang trăn trở về hiện thực đau lòng.
Đường Minh là người thân duy nhất của nàng, là người đã dùng cả tuổi thanh xuân để chăm sóc và bảo vệ nàng. Dù nói thế nào, nàng vẫn phải gánh một phần trách nhiệm. Thế nhưng phần trách nhiệm này phải gánh thế nào, chính bản thân nàng cũng không xác định.
Đường Hiểu Tình đứng ở đó rất lâu, chờ đến khi hết giờ thăm khám nàng mới lưu luyến rời khỏi. Đúng lúc này thì cửa phòng được mở ra, người mà nàng chờ đợi suốt một đêm rốt cuộc cũng xuất hiện, Tiêu Vũ Tranh mang theo sự lo lắng khó che đậy, bổ nhào đến ôm chặt lấy nàng.
“Hiểu Tình, xin lỗi, mình đến trễ.”
Tiêu Vũ Tranh khẽ cất lời, giọng nói trầm thấp lộ rõ vẻ áy náy.
Đường Hiểu Tình không đáp, nàng chỉ yên lặng đứng đó như thể không còn chút sức lực nào. Giờ phút này đây khi trông thấy người mà mình tâm niệm, lẽ ra nàng phải phơi bày ra hết thảy yếu đuối. Thế nhưng nàng không khóc được, hoặc có thể nước mắt của nàng đã cạn rồi.
Qua một lúc lâu, Đường Hiểu Tình mới từ từ rời khỏi cái ôm, nàng khẽ đáp: “Ừ.”
Đường Hiểu Tình nói xong thì đi đến ngồi xuống chiếc ghế ở hành lang bệnh viện, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
Tiêu Vũ Tranh nhận ra cảm xúc khác biệt của nàng, cô đặt hộp cháo lên chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống: “Mình xin lỗi, hôm qua mình ngủ sớm nên không thấy tin nhắn của cậu. Mình…”
Đường Hiểu Tình cười chua xót, đôi mắt cụp xuống: “Từ khi nào cậu lại ngủ sớm như vậy?”
Tiêu Vũ Tranh trầm mặc một lúc, ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt tiều tụy của Đường Hiểu Tình. Sau đó, cô đưa tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của người yêu: “Không phải, cậu nghe mình giải thích. Đêm qua mình không khỏe, điện thoại cũng hết pin. Sáng nay tỉnh dậy vừa hay tin mình đã tức tốc chạy đến đây. Cậu…”
“Được rồi.”
Đường Hiểu Tình vô cảm ngắt ngang lời nói của Tiêu Vũ Tranh, thứ nàng cần bây giờ không phải là những lời giải thích vô nghĩa này.
Tiêu Vũ Tranh thức thời không nói nữa, cô chầm chậm lấy hộp cháo bên cạnh đưa đến trước mặt nàng: “Mình đoán cậu đã thức suốt đêm, chắc chắn là rất đói bụng. Mình có mua cháo cho cậu, cậu ăn một chút có được không? Nếu không mình sẽ rất lo lắng.”
Đường Hiểu Tình nhìn thái độ của Tiêu Vũ Tranh, trong lòng lại dâng lên chút chua xót. Đêm qua thực sự rất dài, nàng từng giây từng phút trông ngóng tin tức của cô nhưng cô thì giống như mất tích. Bây giờ khi tâm trạng đã ổn hơn thì cô lại xuất hiện, ân cần quan tâm. Nàng không biết rốt cuộc nên dùng thái độ nào để đối đãi với cô mới phải.