Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 13: Trường cấp 3 Hàm Ninh (3)
- Metruyen
- Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
- Chương 13: Trường cấp 3 Hàm Ninh (3)
Những ngày sau đó, hôm nào Tiêu Vũ Tranh cũng lấy cớ ăn một mình nhàm chán nên thường xuyên hẹn Đường Hiểu Tình đi ăn cùng. Ban đầu Đường Hiểu Tình còn cố gắng từ chối nhưng sau đó không từ chối được nữa, cuối cùng quyết định mỗi ngày đều sẽ mời Tiêu Vũ Tranh một ly sữa đậu nành.
Chỉ là những ngày trước hôm diễn ra hội thao, Đường Hiểu Tình không thấy Tiêu Vũ Tranh hẹn mình đi ăn nữa. Nàng cũng rất muốn hỏi thẳng xem có phải Tiêu Vũ Tranh bận việc gì không, chỉ là mỗi lần câu hỏi đến cửa miệng thì lại không cách nào thoát ra được, cuối cùng tự mình xoắn xuýt rồi mất ngủ.
Trước hôm diễn ra hội thao, nàng cùng với lớp phó học tập cùng ở lại trường để hỗ trợ mọi người chuẩn bị. Sau khi hoàn tất thì cũng đã 8 giờ hơn, sân trường lúc này bắt đầu thưa thớt, mọi người đều thay nhau tranh thủ trở về trước khi sương mù rơi xuống.
Khi đi ngang khoảng đất trống trong khuôn viên trường, nàng lại vô tình bắt gặp một bóng dáng vô cùng quen thuộc. Tiêu Vũ Tranh mặc áo phông trắng cùng quần thể dục đang lấy đà chuẩn bị chạy về đích. Nàng bắt đầu mơ hồ đoán được lý do tại sao mấy hôm nay Tiêu Vũ Tranh lại biến mất, sau đó không hiểu sao trong lòng lại sinh ra chút cảm động, kế đến là thưởng thức.
Tiêu Vũ Tranh rất gầy, nếu như không phải mấy lần đi ăn chung biết được điều kiện gia đình của cô không đến nỗi nào thì nàng đã cho rằng Tiêu Vũ Tranh bị bỏ đói. Nhưng mà tuy nói như vậy nhưng nàng vẫn phải thừa nhận dáng vẻ này rất hợp với Tiêu Vũ Tranh. Chỉ cần người kia không mở miệng trêu chọc người khác thì đích thực chính là hình tượng ngự tỷ học đường mà trong truyện thường hay nhắc tới.
Đường Hiểu Tình tìm một nơi có tầm nhìn tốt rồi ngồi xuống, yên lặng quan sát. Thật ra mấy hôm nay tâm tình của nàng không tốt, một phần liên quan đến Tiêu Vũ Tranh, phần còn lại chính là chuyện của gia đình cậu mợ.
Từ khi sinh ra nàng đã xem cậu mợ như cha mẹ ruột, chỉ là càng lớn lên nàng càng nhận ra mọi sự trên đời không phải cái gì cũng có thể như ý muốn.
Cậu của nàng làm tài xế cho trường mẫu giáo, chuyên đưa đón học sinh vào hai buổi sáng chiều. Một mình cậu đi làm nuôi hết bốn miệng ăn. Mợ ở nhà rảnh rỗi lại bài bạc cùng mấy người ở xóm. Cũng chính vì vậy mà từ khi còn bé nàng đã quen với việc bếp núc, không hôm nào dám lãng quên.
Năm nàng vào lớp mười trong nhà xảy ra mâu thuẫn, cậu mợ nàng cãi nhau rất to, nguyên nhân là bởi mợ trách cậu kiếm không được bao nhiêu còn phải lo thêm cho đứa cháu. Cậu thì cho rằng nếu như mợ không mang tiền đi bài bạc thì cũng không đến mức này. Đường Hiểu Tình khi ấy mười bốn, mười lăm tuổi, trông thấy cậu buồn bã rượu chè mà không thể nào cầm lòng được.
Tối hôm đó nàng đã chạy đến bên cạnh cậu, rụt rè nói ra lời đề nghị của mình: “Cậu ơi, hay là cậu cho con chuyển ra ngoài có được không?”
Cậu nàng tuy say nhưng vẫn có thể nghe rõ những lời nàng nói, cậu hỏi nàng: “Tại sao tự dưng con lại muốn như vậy? Có phải mợ con đã nói gì không?”
Đường Hiểu Tình vội lắc đầu: “Không phải, đó đều là ý muốn của con. Con muốn ra ngoài sống, như vậy sẽ thoải mái hơn.”