Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 12: Trường cấp 3 Hàm Ninh (2)
- Metruyen
- Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
- Chương 12: Trường cấp 3 Hàm Ninh (2)
Nơi Đường Hiểu Tình làm việc là một hiệu sách cũ, ông chủ là một cụ ông đã ngoài 70. Nghe nói lúc trước ông từng là nhà giáo, sau này về hưu nhàn rỗi nên muốn tìm chút chuyện để giết thời gian.
Ngày trước Đường Hiểu Tình thường lui tới đây để mua sách, sau này hai người dần trở nên thân thuộc, ông chủ biết được hoàn cảnh của nàng nên mới giữ lại để phụ giúp những khi không đến lớp.
Cũng nhờ sự giúp đỡ của ông mà cuộc sống của nàng cũng tốt hơn phần nào, chi phí sinh hoạt hàng ngày xem như cũng đủ. Thỉnh thoảng khách đông ông còn thưởng thêm, Đường Hiểu Tình đem số tiền đó để dành, hy vọng sau này có thể mang nó đi đóng học phí để tiếp tục học đại học. Ước mơ của nàng là trở thành sinh viên của Hoa Đại, nơi mà đâu đâu cũng nhìn thấy nhân tài. Tuy hơi khó khăn một chút nhưng nếu kiên trì được thì tương lai nhất định sẽ rộng mở.
Xếp xong mấy quyển sách mà khách vừa bỏ lại, nàng chạy ngay đến chỗ ông cụ: “Ông ơi, hôm nay cho cháu về sớm một hôm nha.”
Ông cụ vốn đang nằm lắc lư trên ghế dựa, vừa nghe nàng nói liền dừng lại động tác: “Lần đầu tiên ông thấy cháu về sớm, có việc sao?”
Dừng lại một lát ông lại nói: “Để ông đoán, có phải là có bạn trai rồi không?”
Nói xong ông còn một nụ cười, trông có vẻ rất hứng thú.
Đường Hiểu Tình vội vàng phủ nhận: “Không phải ạ, cháu đi với bạn cùng lớp. Ông ơi, cậu ấy đến rồi.”
Ông cụ nheo mắt nhìn sang, Tiêu Vũ Tranh mang theo xe đạp đang đi về phía họ. Một làn gió nhẹ khẽ lướt qua khiến cho mái tóc cô hơi động đậy, lại thêm ánh hoàng hôn tò mò đuổi đến ở phía sau, tất cả hài hòa một cách lạ thường.
Tiêu Vũ Tranh gật đầu với ông cụ rồi lại quay sang nhìn Đường Hiểu Tình: “Đứng đó làm gì, lên xe mau.”
Đường Hiểu Tình mỉm cười rồi vẫy vẫy tay với ông cụ: “Ông à, cháu đi đây.”
Ông cụ đáp lại: “Được rồi, hai đứa nhớ cẩn thận.”
Đi được một đoạn, Tiêu Vũ Tranh nghe thấy tiếng cười giòn tan của Đường Hiểu Tình ở phía sau, cô không khỏi thắc mắc: “Cậu cười gì?”
Đường Hiểu Tình cảm thán: “Tôi còn tưởng cậu sẽ hóa thân thành ngự tỷ học đường, bước xuống từ siêu xe mui trần, sau đó chở tôi đi dạo một vòng, giống như trong truyện vậy.”
Tiêu Vũ Tranh nhếch môi: “Làm cậu thất vọng rồi.”
Đường Hiểu Tình nghe xong lắc lắc đầu: “Không thất vọng, như này thực tế hơn nhiều.”
Tiếp sau đó hai người cũng không nói gì thêm, Tiêu Vũ Tranh tập trung chạy xe còn Đường Hiểu Tình thì đóng vai người dẫn đường.
Đường đi đến tiệm tương đối vòng vèo, đoạn cuối còn rất hẹp, chỉ vừa một chiếc xe. Nghe nói tiệm này đã bán mấy chục năm theo kiểu cha truyền con nối. Hai người vừa đi đến đầu hẻm là đã ngửi được mùi thơm đặc trưng của đậu nành. Tiêu Vũ Tranh ban đầu vốn dĩ không mấy hứng thú giờ đây lại có một chút tò mò.
Cô hỏi Đường Hiểu Tình: “Cậu là khách quen sao?”
Đường Hiểu Tình gật đầu mấy cái: “Đúng vậy, tôi từ lúc sinh ra đã uống sữa đậu nành ở đây.”