Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 10: Mộng Hoàng Triều (02)
Buổi đấu giá lại tiếp tục với một số món đồ không mấy ấn tượng, Trịnh Danh Thành lúc này thì vẫn đang chìm trong niềm vui chiến thắng. Hắn đang nghĩ xem tối nay sẽ mở tiệc ăn mừng thế nào, có nên mua một vài đầu báo đưa tin hay không? Chắc chắn là sẽ rất hấp dẫn.
Ở bên này, Khuất Tĩnh Văn đối với sự khiêu khích của hắn hoàn toàn không để ý. Cô đang cùng với Kỳ Mặc Vũ trò chuyện hết sức vui vẻ.
Nàng hỏi: “Chị thực sự không chọn được món nào sao?”
Khuất Tĩnh Văn mỉm cười: “Ở nhà có thứ tốt hơn, ở đây cứ nhường cho bọn họ.”
Kỳ Mặc Vũ gật đầu mấy cái: “Cũng phải, chỉ sợ Chủ tịch Khuất ra tay thì những người đến đây phải ôm thất vọng trở về.”
Trên sân khấu, người dẫn chương trình vẫn nói không ngừng nghỉ: “Sau đây xin mời món đồ tiếp theo. Đây là một bức tranh không tên không tuổi, người quyên tặng gửi gắm rằng nó chỉ dành cho người có duyên. Giá khởi điểm là 50.000 đô, mời các vị ra giá.”
Bức tranh không tên kia được đặt trong một khung gỗ đơn sơ, vẻ ngoài xỉn màu, không có gì đặc biệt. Giá khởi điểm của nó so với bất kỳ món đồ nào trước đó phải nói là vô cùng khác biệt.
Đối với một bức tranh rách nát, những người có mặt không một ai thực sự quan tâm. Một vài lời bán tán vang lên: “Thứ này sao lại có mặt trong buổi đấu giá?”
“Hay là chúng ta bố thí cho họ một ít, haha.”
…
Lúc này, ánh mắt Khuất Tĩnh Văn trở nên vi diệu, cô bỗng dưng giơ bảng: “100 nghìn.”
Hành động của cô khiến không ít người ngạc nhiên, một số người bắt đầu xì xào: “Cô ấy sao lại muốn mua món đồ này?”
Một số người khác bắt đầu hoài nghi, ăn theo Khuất Tĩnh Văn cùng giơ bảng.
“200 nghìn.”
“500 nghìn.”
…
Khuất Tĩnh Văn lại lần nữa bình tĩnh đưa ra một con số: “1 triệu.”
Kỳ Mặc Vũ quay sang nhìn Khuất Tĩnh Văn, mặc dù nàng biết cô làm chuyện gì cũng có lý do nhưng cũng không tránh khỏi tò mò. Khuất Tĩnh Văn cũng không bắt nàng thắc mắc quá lâu, cô kề vào lỗ tai nàng, nhẹ nhàng giải thích. Nét mặt của Kỳ Mặc Vũ dần trở nên hứng thú, sau đó nàng hướng cô giơ lên ngón cái.
Ở phía bên kia, Trịnh Danh Thành vẫn đang quan sát màn giao lưu giữa hai người, trong lòng không biết vì sao lại càng thêm khó chịu. Có lẽ là bởi vì Khuất Tĩnh Văn hoàn toàn không để hắn vào mắt, đối với chuyện thắng thua càng không để ý. Chuyện hắn đơn phương độc mã vạch ra trận chiến càng giống như trò trẻ con.
Nhưng mà Khuất Tĩnh Văn vì sao lại hứng thú với một bức tranh rách nát? Lẽ nào mắt có vấn đề rồi?
Trịnh Danh Thành nhận ra đây là cơ hội tốt để châm chọc cô, hắn nhếch mép cười, giọng đầy mỉa mai: “Người có địa vị đặc biệt mắt nhìn cũng hết sức độc đáo nhỉ. Hay là Khuất gia thực sự rỗng tuếch, ở chỗ này chỉ có thể mua nổi một bức tranh?”