Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 09: Mộng Hoàng Triều (01)
Buổi đấu giá cổ vật hoàng gia được tổ chức tại một khách sạn 6 sao nổi tiếng ở Bắc Thành. Nơi đây sang trọng xa hoa, giá thành đắt đỏ, sợ là ngày thường cũng ít ai nghĩ đến việc bước chân vào.
Đám phóng viên hiếm hoi được mời đến tham dự dù đã có thâm niên nhiều năm trong nghề cũng không giấu được vẻ hồi hộp, phần lớn là do những người mà họ có thể gặp hôm nay đều là giới tinh hoa, bình thường hiếm khi lộ diện. Dù cho tất cả hình ảnh hôm nay đều không được đăng tải thì chỉ việc sở hữu nó thôi cũng khiến họ cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hội trường bên trong vang lên tiếng trò chuyện rôm rả, người thì tranh thủ tạo dựng thêm mối quan hệ, người thì say mê bình luận về những món đồ đang được trưng bày, người thì đang cố gắng thị uy, cốt để nghe những lời mát mặt.
Gần khu vực trung tâm hội trường, một nam nhân trẻ tuổi dường như đang trở thành tâm điểm của sự chú ý. Hắn ta mặc trên người bộ âu phục màu trắng, tóc tai chỉnh tề, toàn thân đều là đồ hiệu, rất ra dáng công tử nhà giàu.
Đám người xung quanh trông thấy hắn đều tranh thủ chạy đến làm quen, rất nhanh tạo thành một vòng tròn đầy những lời nịnh nọt.
“Trịnh thiếu, nghe danh đã lâu, hôm nay có dịp gặp mặt thật là phần phúc lớn của tôi.”
Người vừa nói chuyện là Giang tổng của xí nghiệp may mặc Thịnh Đạt, cũng là một người rất có tiếng nói trong giới đồ cổ.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, những người đam mê cổ vật thường mang trên người cốt cách thanh cao, thế nhưng Giang tổng này lại là kẻ thích nịnh nọt. Hôm nay chỗ này nhiều tinh anh như vậy, ông ta coi như lại có đất dụng võ.
Người được gọi là Trịnh thiếu khẽ nhếch môi, ly rượu trong tay hơi động: “Giang tổng, nếu đã gọi là phần phúc thì ông cũng nên thể hiện chút lòng thành đúng không?”
Giang tổng đảo mắt, ý chần chừ: “Trịnh thiếu, hay là hôm nay tôi sẽ giúp anh chọn đồ tốt, thấy thế nào? Không giấu gì anh, trong giới này tôi cũng được xem là chuyên gia.”
Người đứng bên cạnh nghe thế thì nhắc nhở: “Giang tổng, vậy là anh không biết rồi. So với đồ cổ thì Trịnh thiếu lại càng thích người đẹp hơn.”
Đám người xung quanh cười lớn, tỏ ý tán đồng, Trịnh thiếu kia ngoắc ngoắc Giang tổng: “Nghe nói Giang tổng có đứa con gái rất xinh đẹp, tôi sẽ không ngại dành ít thời gian để gặp mặt Giang tiểu thư.”
Giang tổng lau mồ hôi hột: “Trịnh thiếu nói đùa rồi, dựa vào thân phận của anh muốn cô gái nào mà không được, con gái tôi chỉ là cỏ dại, nào xứng với anh…”
Hắn ta nhếch mép: “Giang tổng nói cũng phải, thử hỏi trên đời này có cô gái nào mà có thể từ chối tôi. Mọi người nói có đúng không?”
Một loạt âm thanh nịnh nọt vang lên, ai nấy cũng đem lời nói của hắn tâng lên tận chín tầng mây.
“Đúng vậy, Trịnh gia đứng đầu Nam Thành, tất cả các cô gái trên đời sợ là đều muốn quỳ dưới chân Trịnh thiếu.”
Nghe xong mấy lời này, Trịnh Danh Thành càng thêm dương dương tự đắc. Nhưng mà lời nói của bọn họ cũng không hẳn là sai. Trịnh Danh Thành là Tam thiếu gia của Tập đoàn Trịnh thị tiếng tăm. Nghe nói nhà họ Trịnh hiện tại chỉ có mình hắn là con trai, gia nghiệp nhiều đời sớm muộn gì cũng rơi vào tay hắn. Mà những người ở đây phần lớn đều có mối quan hệ làm ăn với Trịnh thị, mặc dù biết nhân phẩm hắn không tốt nhưng vẫn phải ở trước mặt nói mấy lời tốt đẹp.