Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 07: Vệ Doãn (02)
Doãn Tuyết Lan mang theo cả một bụng tức trở về nhà, lúc về đến nơi còn trông thấy cảnh tượng khiến cô vô cùng ngứa mắt.
Vệ Âm đeo tạp dề của cô, đứng bên cạnh mẹ cô, hai người còn cười nói vui vẻ, trông vô cùng hòa hợp. Doãn Tuyết Lan thầm nghĩ kể cả những lúc cô ở cùng với mẹ cũng không thể nào đạt được sự hòa hợp này. Càng nghĩ cô càng không thể nào nuốt trôi cục tức.
“Mẹ, con về rồi.”
Cô nói xong thì đi thẳng một mạch đến sô pha ngồi xuống chuẩn bị uống trà, hoàn toàn xem Vệ Âm giống như không tồn tại.
Mẹ Doãn khẽ lắc đầu: “Tuyết Lan, tiểu Âm đợi con cả buổi tối, con về đến lại không thèm chào hỏi người ta, như vậy không phải phép.”
Vệ Âm khẽ mỉm cười ôm lấy bả vai mẹ Doãn: “Bọn con bình thường đều như vậy, không quá câu nệ. Tuyết Lan, cô nói đúng không?”
Không hiểu sao nghe Vệ Âm gọi tên mình, Doãn Tuyết Lan liền cảm thấy toàn thân run lên một cái. Cô không trả lời mà cầm lấy quả táo trên dĩa, biến nó thành đối tượng công kích.
Mẹ Doãn trông thấy lại không nhịn được: “Con bé này, cái đó còn chưa gọt vỏ, con ăn không sợ đau bụng sao?”
Bình thường con gái bà cũng không tùy tiện như vậy, đây là lần đầu tiên bà trông thấy cô hành xử khác thường, bà không khỏi đưa mắt nhìn về phía Vệ Âm.
Vệ Âm hiểu ý mở lời: “Tuyết Lan như vậy chứng tỏ chị ấy thoải mái khi ở trước mặt con. Không sao đâu dì, lúc nãy khi mang táo xếp lên con đã rửa sạch rồi.”
Nghe đến đây, Doãn Tuyết Lan bỗng dưng buông quả táo ra ho sặc sụa, Vệ Âm vội vàng chạy đến vuốt lưng cho cô, nhưng mà sự tiếp xúc này khiến cô càng thêm khó chịu.
Nhân lúc mẹ Doãn không chú ý, Doãn Tuyết Lan liền tranh thủ cảnh cáo Vệ Âm: “Cô nhanh chóng cút khỏi nhà tôi, nếu không đừng trách tôi vô tình.”
Mẹ Doãn bên cạnh hoàn toàn không nghe thấy lời con gái, ngược lại còn rất thưởng thức Vệ Âm: “Tiểu Âm ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này, nhà họ Vệ thật có phúc.”
Lúc này Doãn Tuyết Lan mới chợt nhớ ra: “Con còn chưa hỏi làm sao hai người lại quen biết? Vệ Âm, có phải cô giở trò ở sau lưng tôi không?”
Vệ Âm thành thật lắc đầu, mẹ Doãn thì gõ lên tay cô một cái: “Con quên mất cô chú Vệ rồi sao? Chú Vệ là đối tác làm ăn lúc trước của ba con. Lúc bé tiểu Âm rất hay sang nhà chúng ta cùng ba mẹ, con còn bế con bé trên tay. Con quên rồi sao?”
Doãn Tuyết Lan nghe xong thì chỉ vào mặt mình: “Con bế cô ta? Mẹ, có phải mẹ nhớ nhầm rồi không? Sao con hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, vừa nhìn thấy cô ta đã cảm thấy không phải loại tốt lành.”
Mẹ Doãn mỉm cười kéo cô đi về phía tủ kính: “Con nhìn xem, ở đây còn có ảnh, đứa bé này chính là tiểu Âm.”
Không chỉ Doãn Tuyết Lan mà cả Vệ Âm cũng tò mò nhìn thử. Trong ảnh, Doãn Tuyết Lan chừng 5, 6 tuổi đang bế trên tay một bé gái sơ sinh. Trông bộ dạng còn rất thích thú. Cô càng nhìn càng tê cả da đầu, nhất là khi phát hiện Vệ Âm bên cạnh còn cười rất đắc ý.