Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 04: Vệ Doãn (01)
Doãn Tuyết Lan từ nhiều năm trước đã tiếp quản Doãn thị, cô cũng không mất quá nhiều thời gian để nắm trong tay một nửa thị trường trang sức trong nước rồi sau đó nhanh chóng một đường tiến thẳng ra nước ngoài.
Năm đó Luân Đôn diễn ra tuần lễ thời trang thường niên, Doãn thị của Doãn Tuyết Lan chính là nhà tài trợ trang sức mà chính bản thân cô cũng là khách mời đặc biệt ngồi ở hàng ghế đầu của mỗi buổi biểu diễn. Cũng tại đây, cô gặp gỡ và quen biết Vệ Âm.
Vệ Âm khi ấy vừa tốt nghiệp đã được mời về làm Nhà sản xuất Âm nhạc của tuần lễ thời trang. Vốn dĩ một người ngồi ở hàng ghế khán giả, một người thì luôn tất bật ở sau hậu trường. Thế nhưng có lẽ ông trời đã cố ý sắp đặt để họ gặp nhau, để rồi sau đó kéo theo một hồi dây dưa không rõ.
Rafael Rush, Giám đốc Điều hành của Hiệp hội thời trang Anh quốc vốn là đối tác làm ăn của Doãn Tuyết Lan. Sau khi buổi biểu diễn cuối cùng kết thúc, Rush đã chạy đến cùng cô chào hỏi, kèm theo đó là một lời mời.
“Lana, lát nữa Hiệp hội có một buổi tiệc chiêu đãi, cô sẽ tham gia chứ?”
Doãn Tuyết Lan lịch thiệp nở nụ cười: “Tất nhiên rồi, Rush.”
Rush hài lòng giơ lên ngón tay cái, sau đó còn bổ sung: “Lát nữa giới thiệu cho cô một người bạn, tôi nghĩ các cô sẽ rất hợp nhau.”
Doãn Tuyết Lan hơi nhướng mày: “Vậy sao? Thật đáng mong đợi.”
Buổi tiệc rượu nhanh chóng diễn ra ngay sau đó, Doãn Tuyết Lan đang nói chuyện cùng người đàn ông bên cạnh thì trông thấy Rush mang người tới. Cô gái đi bên cạnh Rush mặc một bộ âu phục màu đen, dáng người cao ráo, đôi mắt sâu thăm thẳm chứa đựng phong tình, là kiểu người rất dễ thu hút ong bướm.
“Giới thiệu với cô, đây là Veil, Nhà sản xuất Âm nhạc của tuần lễ thời trang lần này. Cô ấy cũng là bạn của tôi.”
Vệ Âm vừa nhìn thấy Doãn Tuyết Lan đã không thể rời mắt. Trực giác nói cho cô biết cô cùng người trước mặt có thể là đồng hương, thế nên cô cũng không ngại nói mấy câu bằng tiếng mẹ đẻ: “Xin chào, cô có thể gọi tôi là Veil hoặc Vệ Âm.”
Doãn Tuyết Lan mỉm cười, đưa tay chạm vào bàn tay đang chờ sẵn: “Xin chào, Doãn Tuyết Lan.”
Rush ở một bên nhìn hai người đẹp thay phiên chào hỏi, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi xa xăm. Phải biết anh ta làm trong giới nghệ thuật đã lâu, suy nghĩ cũng không giống người thường. Rush đặc biệt thích ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp, lại càng thích hơn khi thấy họ đứng bên cạnh nhau.
“Tôi còn bạn bè phải tiếp đãi, Veil, giao Lana cho cô nhé.”
Vệ Âm không chần chừ gật đầu: “Đi thong thả.”
Sau khi Rush rời đi, Vệ Âm mới ngồi xuống bên cạnh Doãn Tuyết Lan: “Nghe nói cô Doãn là nhà tài trợ trang sức lần này, không ngờ cô còn trẻ mà đã thành công như vậy, thật đáng để người khác ngưỡng mộ.”
Doãn Tuyết Lan mỉm cười lắc lắc ly rượu trong tay, mấy lời khách sáo này cô nghe cũng quen rồi, tất nhiên là dư thừa khả năng ứng phó: “Cô Vệ đây cũng khiến người khác ngưỡng mộ, Rush có vẻ rất tán thưởng cô.”