Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 02: Đại gia đình
Cổng lớn Khuất gia đã sớm rộng mở, người trên kẻ dưới ai cũng trông ngóng giây phút được nhìn thấy hai người Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ trở về.
Ngay từ sáng sớm, khoảng sân rộng lớn đã được trang hoàng lộng lẫy, người người tất bật chạy tới chạy lui, nhìn qua cũng không khác là mấy so với lễ mừng thọ của Khuất Quang Hán khi ấy.
Lúc này trong sảnh lớn, Kỳ Mặc Túc đang cùng với Khuất Quang Hán chơi cờ. Đới Kiến Dân và Khuất Quang Dương bên cạnh không biết từ khi nào lại biến thành bình luận viên, bầu không khí cũng vì vậy mà càng trở nên biến hóa.
“Bác trai, xem ra ván này con lại thua rồi, vẫn nên để Tĩnh Văn chơi với bác, haha.”
Khuất Quang Hán nhấp một ngụm trà, an ủi Kỳ Mặc Túc: “Mỗi người đều có một thế mạnh của riêng mình. Thêm nữa, chơi cờ cũng cần vận may.”
Kỳ Mặc Túc nghe xong lời này càng thêm cảm thán: “Con đã thua liền năm ván rồi, nếu là Tĩnh Văn có lẽ sẽ khác.”
Khuất Quang Dương nghe đến đây thì chen vào: “Từ sáng đến giờ tôi nghe anh nhắc Tĩnh Văn không dưới mười lần, không biết tôi còn tưởng con bé mới là con gái anh.”
Kỳ Mặc Túc phản bác: “Anh thông gia, anh cũng đừng nói tôi. Không phải từ nãy đến giờ anh cũng chỉ nhắc đến tiểu Vũ sao. Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.”
“Xem đó xem đó, anh đó, thật là.”
Vừa lúc này thì Quản gia chạy vào, gương mặt vốn dĩ nghiêm túc giờ đây không giấu được hào hứng: “Đến rồi đến rồi, tiểu thư và phu nhân đến rồi.”
Lời vừa dứt, bàn cờ lập tức bị bỏ lại, Khuất Quang Dương và Đới Kiến Dân cầm theo quải trượng tiến về phía cửa. Mấy người Đới Triêu Lộ cũng từ trong bếp chạy ra, nhanh chóng xếp thành một hàng ngang trên bậc tam cấp, riêng Hồ Nhã Hinh và Khuất Trạch Nguyên ỷ vào sức trẻ trực tiếp chặn ngay đầu xe, không chờ được muốn tóm Kỳ Mặc Vũ từ trên xe xuống.
Nhưng mà ý đồ này của hai người có vẻ không thành công lắm bởi vì trước khi cửa xe bên phía Kỳ Mặc Vũ được mở ra, Khuất Tĩnh Văn đã cho hai người họ một ánh mắt. Đối với Hồ Nhã Hinh thì có thể có tác dụng hoặc không nhưng đối với Khuất Trạch Nguyên thì chắc chắn có. Cậu lập tức đứng chỉnh tề, không dám cướp hoa trên tay Phật nữa.
Sắp xếp xong mọi thứ, Khuất Tĩnh Văn mới thay Kỳ Mặc Vũ mở cửa xe. Cô dùng tay phải mở cửa, tay trái thì che trên đỉnh đầu nàng, hành động này khiến cho Kỳ Mặc Vũ cảm thấy thực sự rất bất đắc dĩ.
Nàng lườm cô một cái: “Khuất lão sư, em có thể tự mở cửa a.”
Khuất Tĩnh Văn nghe xong chỉ mỉm cười, cũng không có ý định phản bác, điều này làm cho Kỳ Mặc Vũ càng thêm bất lực.
Hồ Nhã Hinh không nhịn được nữa, bắt đầu trêu chọc: “Mặc Vũ, cậu nhanh lên. Nắng sắp bể đầu rồi mà cậu vẫn ở đó liếc mắt đưa tình.”
Kỳ Mặc Vũ nghe xong lập tức bắn ánh mắt về phía Hồ Nhã Hinh: “Gọi chị dâu.”
Khuất Trạch Nguyên tiến lên một bước: “Chị dâu, chào mừng chị trở về.”