Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên - Chương 01: Ngày trở lại
Sau một giấc ngủ dài, những chồi non cũng bắt đầu tỉnh giấc. Chúng khẽ đung đưa cùng làn gió, viết nên giai điệu tươi mới cho cả một vùng trời.
Bên này cửa sổ, những tia nắng đầu tiên cũng bắt đầu len lỏi tìm đến vị trí quen thuộc, giống như có chút nôn nóng muốn nhìn ngắm mỹ nhân say giấc.
Cũng đã lâu lắm rồi, trên chiếc giường mềm mại kia mới xuất hiện thêm bóng hình quen thuộc. Cái cảm giác vừa ấm áp, vừa ngọt ngào pha lẫn chút thẹn thùng bao giờ cũng khiến người ta tò mò hơn hết thảy.
Dưới lớp chăn nệm màu trắng có phần nhăn nhúm, hai bàn tay xinh đẹp đan chặt lấy nhau. Cặp nhẫn kim cương dường như cũng vui mừng vì gặp lại nửa kia, càng thêm sáng chói dưới ánh nắng mặt trời.
Hai năm trôi qua, thiếu nữ ngày nào giờ đây đã thêm chút thành thục. Nếu nói nàng của trước đây chính là làn gió xuân tươi mới khiến cho bất kỳ ai vừa nhìn thấy đều muốn ghi tạc vào lòng thì nàng của hiện tại chính là trái cây thơm ngọt đã đến lúc chín mùi, ai ai cũng muốn có được. Chỉ là nàng sớm đã thuộc về một người, mà người này lại là người không phải ai cũng có đủ năng lực để cạnh tranh công bằng.
Kỳ Mặc Vũ đã kết thúc 2 năm du học tại Mỹ, tối qua nàng vừa trở lại Bắc Thành bằng máy bay riêng cùng với Khuất Tĩnh Văn rồi ngủ đến tận bây giờ.
Kể từ khi cùng cô kết hôn, nàng đã thay cô trở thành hòn ngọc quý của hai bên gia tộc. Sau khi biết tin nàng về nước, mọi người từ mấy ngày trước đã tụ họp tại Khuất gia chuẩn bị mở tiệc, ai ai cũng nôn nóng muốn gặp mặt nàng. Chỉ là rốt cuộc thì các vị trưởng bối vẫn phải nhịn xuống phần nôn nóng kia, ở một bên uống trà đàm đạo, chờ đợi các nàng ngủ dậy.
Khuất Tĩnh Văn như thường lệ vẫn dậy sớm hơn một chút. Ánh mắt cô theo thói quen tìm đến vị trí quen thuộc rồi đặt lên đó một nụ hôn. Chỉ là, Kỳ Mặc Vũ vẫn không có phản ứng, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cái nhíu mày của nàng khiến cho Khuất Tĩnh Văn có chút nôn nóng, cô vội bước xuống giường, tấm chăn theo động tác mà trượt xuống làm lộ ra thân hình hoàn hảo ẩn sau bộ quần áo bằng lụa mỏng.
Tiếng chuông chưa đầy ba giây đã tắt, thay vào đó là giọng nói nhẹ nhàng pha chút trầm thấp do vừa tỉnh giấc: “Mẹ.”
“A, Tĩnh Văn, tiểu Vũ chưa dậy sao?”
Người gọi đến là Thái Vịnh Nghi, bà cùng với Kỳ Mặc Túc đã đến Khuất gia từ hôm qua, chỉ chờ để gặp mặt con gái. Vậy mà Kỳ Mặc Vũ về đến thì chỉ biết ngủ, đã vậy Khuất Tĩnh Văn cùng trên dưới Khuất gia còn chiều theo nàng, người làm mẹ như bà quả thật không biết là nên vui hay buồn.
Khuất Tĩnh Văn đứng tựa vào thành cửa, nghe xong thì hướng ánh mắt dịu dàng về phía người ở trên giường sau đó khẽ mỉm cười: “Vẫn chưa ạ.”
Thái Vịnh Nghi nghe xong thì hơi nâng giọng: “Con mau gọi nó dậy, không thể để ông bà hai bên đợi lâu như vậy được.”
Chưa đợi Khuất Tĩnh Văn trả lời thì đã nghe giọng của Khuất Quang Hán vọng vào: “Không cần vội, cứ để con bé ngủ.”