[Bhtt] Hãy Gọi Tôi Là Anh! - Chap 17
LỜI TRÍCH DẪN CỦA TÁC GIẢ: “GỬI ĐẾN ĐỘC GIẢ, PHẦN NÀY LÀ PHẦN CUỐI VÀ CŨNG LÀ CÁI KẾT BI MÀ TRONG SÁCH IN RA NÓ LÀ PHẦN CHÍNH. VÌ CÓ RẤT NHIỀU BẠN ĐỌC XONG, RẤT TIẾC CHO CÁI KẾT NÀY NÊN MẪN CÓ VIẾT THÊM PHẦN KẾT NGOẠI TRUYỆN CHO CUỐN TIỂU THUYẾT CỦA MÌNH.
NẾU BẠN NÀO SỢ KẾT SE THÌ XIN BỎ QUA KHÔNG ĐỌC PHẦN NÀY, MÀ HÃY CHUYỂN SANG PHẦN SAU NHA!
DÀNH TẶNG CHO NHỮNG BẠN ĐAM MÊ ĐỌC BÁCH HỢP CÓ HAPPY ENDING.”
CHƯƠNG V: HÃY GỌI TÔI LÀ ANH!
Phần 1: BUÔNG TAY VÀ TẠM QUÊN ĐI!
Tư Kiết sinh ra vốn đã với thể trạng rất yếu ớt. Dẫu đã biết như vậy và các bác sĩ cũng đã khẳng định rõ người mẹ sẽ khó khăn trong việc sinh đẻ. Nhưng cái mạng sống còn trong bụng chưa kịp nhìn thấy ánh sáng cuộc đời, sao lại nỡ phá bỏ đi được chứ!
Nhiều lần cố chợp mắt rồi lại bật dậy, ghé đến bên giường canh giấc ngủ cho Tư Kiết, lòng tôi ngổn ngang trăm bề. Giá như đừng có đứa bé thì hay biết mấy. Nhưng lại nhanh chóng dập tắt ngay cái ý nghĩ điên rồ ấy.
Chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa, theo như dự kiến thì đứa bé sẽ được sinh ra. Nhìn cái thai phát triển mỗi một lớn, Tư Kiết lại di chuyển nặng nề mà chạnh lòng thương em hơn. Cái lưng của em thường hay bị đau mỗi buổi sáng thức dậy. Cộng thêm những cơn ho trong tiết trời lạnh lẽo không ngừng hành hạ thân xác ấy.
Mặc dù đã cố gắng ngăn cái lạnh từ bên ngoài ùa vào, ủ ấm đến nỗi không có một ngọn gió nào lọt qua nhưng không thể làm cho bệnh tình của em khá hơn được. Đây như một căn bệnh trầm kha bộc phát từ trong người mà ra.
Rồi cái ngày mòn mỏi ấy cũng đã đến khi Tư Kiết bất chợt có những cơn đau dữ dội cứ liên tục quặn lấy người. Người ta khẩn trương đẩy em ấy vào phòng. Tôi cũng được phép vào theo. Một người nữ y tá đang tiến hành khử trùng các dụng cụ y tế một cách thuần thục. Rồi vị bác sĩ đảm nhiệm chính trong việc đỡ đẻ bước vào, đã mang găng tay và đứng bên cạnh Tư Kiết hỏi:
_ Cô ổn chứ?
_ Tôi thấy… đau lắm bác sĩ ơi! – Em đang thở rất gấp.
_ Được rồi, cô chịu khó thêm một tí, cơn đau sẽ chấm dứt nhanh thôi! – Giọng người này có ý động viên nhưng nét mặt lại hơi căng thẳng.
Quy trình cùng con người đã đâu vào đấy, họ bắt tay vào ca tiếp nhận này. Tư Kiết bắt đầu dùng sức cố đẩy đứa bé ra nhưng xem ra là quá đỗi đối với cô. Thời gian đã trôi qua quá lâu, cả người sinh lẫn người phụ sinh đều đổ mồ hôi không ngớt. Tôi đứng ngoài nhìn theo mà rối tung cảm xúc. Chỉ có thể nắm chặt lấy tay em, không thể làm gì hơn. Rồi tiếng người kêu lên, tôi hướng mắt về họ:
_ Rồi rồi đấy, đứa bé sắp ra rồi. Cô ráng thêm một chút nữa thôi!
“Oe oe oe”…, đứa bé đã chào đời, là một đứa con trai nhỏ nhắn nhất mà tôi từng thấy. Nó trắng trẻo và khỏe mạnh với tiếng khóc kéo dài không thôi. Nhịp đập của nó cũng một rõ ràng hơn. Nhưng Tư Kiết thì bị đuối sức, cô đang nằm thả mình với hơi thở kiệt quệ, giọt nước mắt chảy xuống cho hạnh phúc vừa nghe được tiếng con yêu cất tiếng khóc hòa mình với cuộc đời.