[Bhtt] [Edited] Nàng Là Luật Sư, Tôi Là Công Tố Viên - 8
Vẫn còn 5 phút trước khi tan sở vào thứ Sáu, Chu Duy thu dọn mọi thứ và xách túi đi xuống tầng dưới trong 1 phút. Thang Vĩ vô cùng chán nản nhìn Chu Duy lướt qua cửa.
“Chị Phương, chị xem cô ấy kìa?”
“Ai?” Trương Phương không nhìn thấy Chu Duy đi ngang qua.
“Chu Duy”
Trương Phương cũng cảm thấy khó hiểu, cô nương này gần đây cứ cuối tuần là chạy còn nhanh hơn thỏ, sợ là đang yêu đương, nhưng vì sao lại không thừa nhận?
Chu Duy rất mong chờ bữa cơm trưa do Lâm Tuyên làm như nàng đã hứa. Tất nhiên, cô càng mong chờ hơn là được gặp Lâm Tuyên. Hẹn qua điện thoại với Lâm Tuyên, khi đến nhà nàng, nàng sẽ xuống đón.
Vừa vào nhà Lâm Tuyên là sẽ thấy một chiếc ghế sofa vải màu xanh lá cây nhạt. Trước ghế sofa là một chiếc bàn cà phê bằng đá màu trắng xanh, tủ TV màu trằng. Bên cạnh cửa sổ kính trong suốt sát đất là chiếc bàn dài bằng gỗ nguyên khối. Một bên bàn có chậu cây xanh, ở giữa có một cái bàn nhỏ, trên bàn nhỏ là bộ ấm trà, hai bên là hai tấm đệm vải lanh. Toàn bộ trang trí thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng nhìn kỹ lại thấy những chi tiết được thiết kế rất chu đáo.
Chu Duy rất thích loại phong cách đơn giản này,
“Chị, nhà chị thoải mái quá!”
“Em cũng thích phong cách này à?”
“Đúng vậy nha.”
Lâm Tuyên cười: “Em đói không?”
“Ừm!”
“Chị đi làm mì.”
Chu Duy rửa tay rồi đi vào bếp nhìn Lâm Tuyên đang bận rộn. Chu Duy rất thích ăn mì là thật, nhưng gia đình cô là người phương Nam, chưa từng có ai dạy cô cách làm bột, trước đây nếu muốn ăn, cô thường mua mì làm bằng máy.
Lâm Tuyên thuần thục làm mì, cho vào nồi nấu xong, cô lấy ra đổ nước luộc thịt bò đã làm trước đó lên, hỏi Chu Duy:
“Em ăn rau mùi không? “
“Em rất thích ăn, cho nhiều một chút.”
“Hành lá?”
“Cũng vậy nha. Tất cả các loại gia vị và các loại rau củ em đều ăn.”
“Em chỉ kén chọn thịt thôi đúng không? Chỉ ăn vài loại.”
“Hì hì, sao chị biết? ”
“Tôi cũng giống vậy, haha!”
Mỗi người một bát, Lâm Tuyên cũng mang ra một ít ớt tươi xắt nhỏ. Chu Duy biết nàng không ăn ớt, cho nên nàng đặc biệt chuẩn bị cho mình.
“Chị, mì của chị không cần ớt vẫn ăn rất ngon. Em sẽ học theo chị ăn nguyên vị.”
Lâm Tuyên nhìn thấy một cái mụn trên cằm cô,
“Em sợ mọc thêm một cái mụn nữa à? ”
Không, theo lời mẹ em nói em thà bị đau còn hơn phải chịu cảnh nghèo túng.”