[Bhtt] [Edited] Nàng Là Luật Sư, Tôi Là Công Tố Viên - 7
Lâm Tuyên mặc áo dài tay che đi vết bầm tím trên cổ tay, nhưng lại không thể làm gì được với dấu hôn. Khi nàng đến viện, mọi người nhìn cổ nàng rồi nở một nụ cười kỳ quái, nhưng nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ và sắc mặt không tốt của Lâm Tuyên, không ai dám đùa.
Lâm Tuyên không muốn nói chuyện, nàng giả vờ không để ý, từ từ làm việc của mình. Đến10h, vì chưa ăn sáng, nàng cảm thấy dạ dày hơi khó chịu nên nắm xuống bàn và ngủ thiếp đi. Trong mộng nàng cảm thấy lạnh lẽo, ôm chặt lấy Chu Duy, đột nhiên cảm giác được có người từ phía sau chạm vào mình, nàng bừng tỉnh, quay người lại thì thấy là giám đốc viện Long Tú Anh, nàng giật mình,
“Chị Long, thật xin lỗi!”
Long Tú Anh 50 tuổi, có thể nói là nhóm luật sư sớm nhất sau cải cách và mở cửa. Khi bà bắt đầu từ tòa án ra làm luật sư, nhiều người cho rằng bà thật ngu ngốc. Nhưng giờ đây tài sản và danh tiếng của bà không thể so sánh được với những người đã từng cho rằng bà ngu ngốc. Tất nhiên, con đường bà đã đi và những đau khổ phải chịu cũng không thể so sánh được với những con người đó.
Long Tú Anh nhìn sắc mặt Lâm Tuyên không tốt , đôi mắt sưng đỏ,
“Tiểu Lâm, sao vậy?”
Lâm Tuyên cười nhạt:
“Không có gì, đêm qua ngủ không ngon.”
Long Tú Anh nhìn dấu hôn trên cổ Lâm Tuyên cho là mình đã hiểu, bà cũng không cố kỵ như người khác, dùng ánh mắt chế nhạo nhìn nàng:
“Tiểu Lâm, đêm qua nhiệt tình quá sao? Người trẻ mà, ta có thế hiểu được, haha! Nhưng đừng quên ngủ nhé!”
Lâm Tuyên gượng cười,
“Được, về sau em sẽ chú ý.”
Long Tú Anh là người kỹ tính, lúc này nhìn ra biểu tình của Lâm Tuyên có gì đó không ổn, không phải ngượng ngùng mà là bi thương.
“Xảy ra chuyện gì? Cãi nhau? Chẳng lẽ tên nhóc Doãn Hải Châu kia bắt nạt em?”
Đối với Lâm Tuyên mà nói, Long Tú Anh vừa là thầy vừa là bạn, nàng không muốn hoàn toàn giấu giếm Long Tú Anh,
“Ừm, là cãi nhau!”
“Có nghiêm trọng không?”
Lâm Tuyên thực sự xấu hổ khi nói về vấn đề có sử dụng biện pháp an toàn hay không, có bị ép buộc hay không, nàng ngập ngừng, Long Tú Anh cũng không ép nàng giải thích rõ ràng,chỉ nói,
“Không thoải mái thì về nghỉ ngơi đi.”
“Không sao, ngày mai em có một vụ án phải ra tòa, em muốn xem lại tài liệu.”
—–
Chu Duy 8 giờ 10 sáng đến trại giam cùng với Tống Thành Anh, mấy vị cảnh sát vẫn đang ăn sáng. Một người trong đó, Trần Dũng, ngước mắt lên:
“Mỹ nữ, sớm như vậy?”
Chu Duy cười đáp,
“Hôm nay phải thẩm vấn hai người, đến sớm một chút sợ không kịp.”