[Bhtt] [Edited] Nàng Là Luật Sư, Tôi Là Công Tố Viên - 20
Lâm Tuyên cả ngày hôm nay thực sự rất mệt, nàng về ký túc xá của Chu Duy, nằm trên giường của Chu Duy, không lâu sau liền ngủ thiếp đi. Nhưng cả đêm nàng đều nằm mơ, 6 giờ sáng thức dậy lại không ngủ lại được nữa, nàng nghĩ chắc siêu thị vẫn chưa mở cửa nên đi chợ mua sườn. Không ngờ chỗ bán thịt ở chợ cũng vừa mang thịt về, còn chưa chia. Sáng sớm cũng không có nơi nào để đi, Lâm Tuyên đơn giản là đứng đợi người bán hơn mười phút rồi chọn ra những miếng sườn non đẹp nhất.
Trở lại ký túc xá, nàng đem sườn non bỏ vào nồi nấu. Nàng dùng máy tính Chu Duy xem tin tức, sau đó viết tâm tình của chính mình lên diễn đàn.
‘Tỉnh giấc sau cơn ác mộng, không ngủ lại được nữa. Hồi tưởng lại ngày hôm qua, tôi lần đầu tiên biết cái gì gọi là hoảng sợ. Hóa ra tôi luôn có thể bình tĩnh chỉ vì tôi không quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra.
Khi tôi còn nhỏ, trong những câu chuyện của bà ngoại luôn có yêu ma và Bồ Tát, họ chia ra đại diện cho thiện và ác. Tôi chưa từng thấy sự cứu rỗi của Bồ Tát, chỉ có thể nhìn thấy việc tốt và xấu của con người.
Không ai là hoàn hảo, những người tốt không phải tất cả đều tốt, và những kẻ ác cũng không phải đều xấu xa. Yêu ma cùng Bồ Tát có lẽ chính là bản chất hai mặt của con người!
Bản chất thiện và ác có lẽ tồn tại ở hai nơi khác biệt trong não, trong những điều kiện khác nhau sẽ kích hoạt bản chất khác nhau. Tôi đã gặp nhiều kẻ ác và hỏi họ nghĩ gì khi làm điều ác. Hầu hết họ đều nói rằng lúc đó đại não họ hoàn toàn bị ác niệm chiếm giữ, không còn nghĩ gì đến bản chất còn lại. Mà những người này sau khi làm điều ác cũng cảm thấy khó tin rằng việc ác đó là do mình làm.
Nhưng lỗi lầm đã gây nên nhất định phải tự mình đảm trách. thực tế đó là lỗi của bạn. Kỳ thật, tất cả chúng ta đôi lúc đều có sự bốc đồng, nhưng hầu hết mọi người đều có thế kiểm soát được hành vi của mình. Tôi thực sự không hiểu vì cái gì mà có người lại không thể khống chế được.’
Lâm Tuyên thường hay giải đáp một ít vấn đề về pháp luật trên diễn đàn nên có không ít người biết rõ nàng. Lúc nàng vào bếp xem sườn trong nồi rồi quay lại, đã có hai người hỏi nàng có chuyện gì. Cảm xúc của Lâm Tuyên ngập tràn trong đầu nàng, nhưng nàng không thể được giải thích rõ ràng trong vài câu.
‘Em ấy bị thương, tôi cảm thấy rất khó chịu. Không chỉ vì vết thương của em ấy, mà còn có nhiều chuyện khiến tôi không hiểu. Tôi thực sự không hiểu con người sống đến cùng là vì cái gì!’
—-
Lâm Tuyên đến bệnh viện lúc Chu Duy còn đang ngủ, Tiểu Triệu thì đã dậy rồi nhưng có vẻ không vui lắm, Lâm Tuyên cảm thấy lạ, nhẹ giọng hỏi,
“Sao vậy? Em dậy sớm thế?”
“Chị Lâm, chúng em ngoài ý muốn nói chuyện đến gần nửa đêm. ”
Lâm Tuyên nhíu mày,
“Sao em ấy lại không nghỉ ngơi cho tốt?”
“Cậu ấy nói ban ngày ngủ quá nhiều, không ngủ được nên muốn cùng em nói chuyện.”