[Bhtt] [Edited] Nàng Là Luật Sư, Tôi Là Công Tố Viên - 17
Sáng thứ sáu trước Tết Trung thu, Chu Duy ngóng trông nhanh tan sở thật nhanh đi tìm Lâm Tuyên. Ai mà ngờ, Mạc Hồng thông báo Đại đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự mời các công tố viên và điều tra viên đi ăn vào buổi chiều. Chu Duy không muốn đi, nhưng Mạc Hồng nói trừ khi có chuyện đặc biệt không thì không thể nghỉ phép. Cô nhăn mặt đau khổ gọi Lâm Tuyên,
“Chị, buổi chiều em phải ăn cơm với “đại hình phạt”.”
Lâm Tuyên cũng nhăn mặt đau khổ khi nghe điện thoại,
“Hôm nay và mai chị cũng phải ăn tối với hai người từ hai đơn vị cố vấn khác nhau.”
“Hả? Tội nghiệp hai chúng ta!”
—
Sau giờ làm việc, buổi chiều, cả đám người cùng đến chỗ hẹn ăn cơm. Trong lữ đoàn Cảnh sát Hình sự, ngoài Lý Ngọc Phân được thăng cấp đội trưởng còn có Trần Khải, phó giám đốc phụ trách điều tra tội phạm. Cố Chính cũng có mặt.
Trần Khải cho biết Cố Chính đã được thăng chức phó đội trưởng. Còn bên Chu Duy ngoài tất cả các công tố viên, điều tra viên và giám sát viên còn có Phó viện trưởmg viện kiểm sát mới được thuyên chuyển đến Tấn Vĩ.
Trần Khải khui rượu mời khách trước, bưng một chén rượu trắng, “Ngày lễ vui vẻ”, rồi uống cạn. Lý Ngọc Phân bên cạnh cũng uống cạn. Lý Ngọc Phân xuất thân từ gia đình nông dân chính tông dân tộc Di. Không mặc đồng phục cảnh sát trông cô ấy rất mập mạp, chân chất, dù nhìn thế nào cô ấy cũng như một phụ nữ trung niên nông thôn. Nhưng thay vì là nhược điểm, điều này lại trở thành lợi thế của cô ấy. Ngoại hình này khi điều tra vụ án không gây chú ý, đi sâu vào hang hổ cũng không dễ gây nghi ngờ, vì vậy nhiều lần phá đại án nên dần dần thăng lên chức đội trưởng.
Lý Ngọc Phân có thể vì chính mình lớn lên không đẹp nên đặc biệt thích những người đẹp. Cho nên, thỉnh thoảng cô ấy lại liếc nhìn Chu Duy và Cố Chính đang ngồi đối diện cô ấy. Hôm nay, cả Chu Duy và Cố Chính đều mặc áo sơ mi hồng, Lý Ngọc Phân thỉng thoảng còn đưa ánh mắt trêu chọc làm Chu Duy và Cố Chính cảm thấy có chút xấu hổ.
Cố Chính cũng có tâm muốn trêu chọc Chu Duy, từ khi bước vào liền nhìn cô mỉm cười, khiến Chu Duy oán hận nghĩ nếu trên khuôn mặt trắng trẻo của anh ta có dấu năm ngón tay màu đỏ sẽ đẹp biết bao. Cố chịn trước đây đã từng ăn với Chu Duy, biết rằng cô không thích ức gà, nhưng hết lần này đến lần khác làm ra vẻ trìu mến và gắp cho cô một miếng ức gà thịt trắng như tuyết lớn. Chu Duy không thể không ăn, vừa ăn vừa hận, cô cảm thấy in dấu tay màu đỏ lên mặt Cố Chính vẫn chưa đủ, tốt nhất là nên đủ sắc màu. Cố Chính cảm thấy thú vị, cố ý hỏi,
“Ăn không ngon?”
Chu Duy hung ác trừng mắt Cố Chính. Anh ta giả vờ không hiểu, hỏi Chu Duy,
“Sao vậy? Trên mặt tôi có cái gì sao?”
“Hiện tại không có, nhưng tôi thật sự muốn có gì trên đó?”
“Có gì vậy?”
“Vừa rồi tôi thấy dấu tay màu đỏ đẹp, nhưng bây giờ lại thấy màu lục, lam, đỏ, đen các loại nhìn đẹp hơn!”