[Bhtt] [Edited] Nàng Là Luật Sư, Tôi Là Công Tố Viên - 1
Chu Duy tỉnh dậy liền cảm thấy đầu đau nhức, cô biết có lẽ là do ngày hôm qua gặp thời tiết lạnh giá.
Nhưng cô đã hẹn gặp pháp y và cảnh sát phụ trách để bàn về vụ án cố ý gây thương tích dẫn đến tử vong, Chu Duy vẫn phải ngồi dậy, tắm rửa, nuốt một viên thuốc rồi chạy đến đồn cảnh sát.
Pháp y Trương Nghĩa và Uông Hải đang tiêu diệt túi bánh bao trước mặt thì thấy Chu Duy đi vào liền vội vàng mời cô ăn.
Chu Duy ăn xong hai cái cảm thấy có chút mệt, cô ngừng ăn và đọc báo đợi cảnh sát phụ trách vụ án Cố Chính.
Cuộc hẹn lẽ ra sẽ bắt đầu vào lúc 8 giờ 30, nhưng phải đến 9 giờ, Cố Chính mới đến với đôi mắt gấu trúc và bộ râu chưa cạo. Cố Chính ngày thường Iuôn giữ bản thân gọn gàng sạch sẽ, nhưng đây là lần đầu tiên Chu Duy nhìn thấy anh ta trong bộ dạng như vậy.
Cô vô thức bật cười, Cố Chính từ nụ cười của Chu Duy biết rõ cô đang cười nhạo mình,
“Chu mỹ nữ, đêm qua tôi làm nhiệm vụ, mãi đến 4 giờ mới đi ngủ, cô có thế đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy nữa được không?”
Trương Nghĩa giễu cợt Cố Chính,
“Cố Chính, lần đầu tiên tôi thấy anh không cạo râu nha, bây giờ mới thấy được một chút phong thái của nam nhân đó.”
Cố Chính năm nay 28 tuổi, khuôn mặt gầy gò, trắng trẻo rất thanh tú, luôn nổi bật giữa đám cảnh sát hình sự thô kệch. Đội phó Lý Ngọc Phân luôn muốn tác hợp Chu Duy cùng Cố Chính, nhưng Chu Duy đối với Cố Chính chưa bao giờ có cảm giác.
Thảo luận xong đã là 11h30, Trương Nghĩa mời cơm trưa. Chu Duy được nhường quyền gọi món, cô gọi một đĩa rau xanh luộc và salad dưa leo.
“Yên tâm đi, cô cứ ăn thoải mái, gọi mấy món ngon á.” Trương Nghĩa nói
“Tôi cũng chỉ muốn ăn mấy cái này, mọi người chọn đi.”
Đồ ăn đều đã đem ra đủ, Chu Duy phát hiện ngoài hai món rau mình gọi còn có ruột già om, sườn heo chiên giòn, thịt lợn muối chua xào. Cô chỉ đành phải ăn hai món rau mình đã gọi.
Trương Nghĩa nói:
“Chu mỹ nữ, cô đang giảm cân à? Cơ thể của cô còn cần giảm cân?”
“Chết tiệt, chứ ai lại biến thái như cậu, nuốt trôi ruột heo sau khi xem ảnh khám nghiệm cả buối sáng?”
Chu Duy không phải là người ăn chay, chẳng qua cả buổi sáng nhìn ảnh khám nghiệm tử thi, cảm thấy khó chịu, nhìn thấy thịt là buồn nôn.
“Hì hì, tôi dù nhìn xác chết cũng có thể ăn thịt kho tàu, dần dần cô sẽ quen thôi!”
“Nếu không thì sao gọi cậu là đồ biến thái được đây?”
Chu Duy không có thói quen ngủ trưa, ăn xong cô quay lại văn phòng viết báo cáo thẩm tra.
Có lẽ thuốc đã hết, viết được một chút đầu Iại đau, cô dựa vào ghế đưa lưng về phía cửa nhắm mắt nghỉ ngơi.