[Bhtt- Edit] Yêu Thầm Nồng Nhiệt - Tửu Tiểu Hi - Chương 76
Edit: Cá
Beta: Shino
Lúc này, trong hành lang có người đi qua. Liễu Tố Tố không muốn để người ta thấy mình là kẻ đứng ngoài cửa phòng bệnh của người khác để nhìn trộm nên vội vàng quay người rời đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô bé đó chắc chắn là thích Tiểu Vãn rồi. Liễu Tố Tố có thể nhìn ra ánh mắt của cô bé ấy dành cho Tiểu Vãn không đơn giản như ánh mắt dành cho một người bạn đơn thuần. Có lẽ Tiểu Vãn và cô bé đó ở bên nhau cũng khá tốt. Hai người họ tuổi tác tương đồng cũng hợp hơn.
Không biết vì sao khi Liễu Tố Tố vừa nghĩ đến việc trong quãng đời còn lại của Tiểu Vãn, cô sẽ chia sẻ mọi thứ cùng cô bé kia thì trong lòng nàng lại âm ỉ truyền đến một sự khó chịu. Cảm giác đó cứ tiến đến một cách từ từ, chồng lên nhau từng lớp từng lớp một. Nó giống như cái cảm giác một “món đồ” vốn dĩ thuộc về bản thân mình trong tương lai lại không còn là đồ của mình nữa. Đương nhiên đây không phải một món đồ mà là một người, người rất quan trọng trong sinh mạng của nàng.
Một mình đi xuống dưới tầng của bệnh viện. Liễu Tố Tố tìm một cái ghế rồi ngồi xuống. Cả người nàng đều ở trong trạng thái thả lỏng. Nàng liếc qua hoa quả và thuốc bổ bị nàng đặt lên ghế rồi lại xem thời gian. Đã 9 giờ 30 phút rồi.
Phòng bệnh.
“Được rồi, được rồi. Tớ không ăn nổi nữa. Nếu ăn nữa thì dạ dày của tớ sẽ nổ tung đó.”
Dưới lời càm ràm bất lực của Lâm Vãn, cuối cùng Thời Cẩm cũng buông cái hộp cơm trong tay xuống. Thời Cẩm thấy đồ ăn trong hộp bị ăn gần hết thì cảm thấy rất hài lòng. Cô ấy nói: “Mỗi ngày đều phải ăn như vậy. Như vậy thì rất nhanh thôi sẽ nuôi cậu về như cũ rồi.”
Lâm Vãn khinh thường liếc cô ấy một cái: “Cậu đang nói mỡ thừa sao?”
“Trời ơi! Một người cao 1m75 như cậu mà lại nói đến mỡ thừa với tớ sao? Thật là quá đáng!”
Lâm Vãn cười nhẹ nhàng. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường rồi nhắc nhở cô ấy: “Cậu nên quay về ký túc xá đi. Không còn sớm nữa đâu.”
Đột nhiên Thời Cẩm tiến sát lại rồi làm nũng với cô: “Hay là để tớ ở lại đây qua đêm với cậu đi.”
Trong chốc lát, khuôn mặt của Lâm Vãn trở nên không vui.
Thời Cẩm vội vàng mỉm cười rồi xua tay nói: “Tớ đùa thôi. Vậy tớ đi trước đây. Cậu nghỉ ngơi đi. Ngày mai tớ đến đón cậu xuất viện.”
Sau khi Thời Cẩm đi, phòng bệnh quay về với trạng thái tĩnh lặng. Lâm Vãn cứ như vậy tựa vào đầu giường ngẩn người ra.
Thời Cẩm đi ra khỏi sảnh lớn bệnh viện nhưng không để ý thấy Liễu Tố Tố ngồi trên một cái ghế gần đó. Nhưng Liễu Tố Tố lại nhìn thấy cô ấy.
Khi Liễu Tố Tố một lần nữa đi vào tòa nhà có phòng bệnh Lâm Vãn thì cũng đã gần 10 giờ đêm rồi. Không ngạc nhiên gì mà bị y tá chặn lại.
“Chào cô, sau 10 giờ thì bệnh viện không cho phép người khác vào thăm hỏi nữa.”
Đối phương rất lịch sự. Mà Liễu Tố Tố cũng có đối sách để ứng phó. Nàng đáp lại rất tự nhiên: “Tôi là người nhà bệnh nhân.”