[Bhtt- Edit] Yêu Thầm Nồng Nhiệt - Tửu Tiểu Hi - Chương 58
Edit: Yan
Chương 58
Sau buổi tối bị đưa đến bệnh viện hôm đó, Lâm Vẫn đã ở chỗ này mấy ngày liền. Mẹ vì cô mà tạm dừng lớp học múa, đặc biệt chăm sóc cho cô. Vốn dĩ ba cô cũng có ý định ngừng chuyện làm ăn ở cửa hàng bán trái cây, nhưng Lẫm Vãn lại cảm thấy chuyện này không cần thiết, có một mình mẹ là đủ rồi. Dầu gì một mình cô chống đỡ cũng không có quá nhiều vấn đề. Dù sao trong nhà cũng phải có người duy trì vận hành.
Kết quả giải quyết cuối cùng là, đám người do Cố Du cầm đầu kia đều bị nhận hình phạt. Cố Du là người cầm đầu, bị ghi tội là cái chắc, về nhà đóng cửa ba tháng để hối lỗi. Những người còn lại thì đều bị ghi tội. Tất cả hình phạt đều được lưu giữ trong hồ sơ.
Những bộ hồ sơ này sẽ đi theo suốt cuộc đời của một người, cực kỳ quan trọng. Nghe thấy kết quả này, trong lòng Trịnh Mỹ Khiết cũng khá hài lòng.
Nhưng điều Lâm Vãn quan tâm hơn tất cả là khi nào mới có thể về lại trường. Bởi vì mỗi ngày mẹ đều ở bệnh viện chăm sóc cho cô, dì Tố Tố cũng không đến thăm cô. Theo lý mà nói, chuyện này không hợp lẽ thường.
Hơn nữa, trong những đêm nằm viện, dường như cô chưa từng có được một giấc ngủ yên ổn. Cô mơ về những chuyện ở kiếp trước hết lần này đến lần khác. Trong giấc mơ, cô hối hận, bất kham, nghèo túng, đau khổ, tầm thường, bất lực.
Ngày đầu tiên không đi học, Cố Du đi đến quầy chợ đêm trước cửa trường học. Lúc này đang là giờ tự học buổi tối, cô ta rất nhanh đã nhận ra được bóng dáng của Tưởng Thiếu Trường ở giữa đám người, không nói hai lời, tiến lên trước tìm anh ta, cưỡng ép lôi kéo hắn ta thoát khỏi đám người kia.
Đi chưa được bao nhiêu bước, Tưởng Thiếu Trường đã mất kiên nhẫn, hất tay cô ta ra: “Cô nổi cơn điên gì vậy?”
Cố Du nhìn xung quanh một lượt, nhỏ giọng nói: “Có vài lời em không muốn nói ở chỗ này. Chúng ta đi tới nơi khác đi.”
“Tôi với cô không có việc gì phải đi đâu cả.” Tưởng Thiếu Trường quan sát cô ta từ đầu đến chân một lần.
Cố Du khoanh tay mỉm cười: “Việc này liên quan đến danh dự của Lâm Vãn, anh cũng không quan tâm à?”
Sắc mặt của Tưởng Thiếu Trường thu bớt lại. Một phút sau, hắn ta liền đi theo Cố Du đến cạnh bờ hồ thưa thớt người.
Hai người đứng song song. Tưởng Thiếu Trường không mở miệng, cũng không nhìn thẳng vào cô ta, cả người đều lộ ra dáng vẻ không kiên nhẫn. Cuối cùng, Cố Du không kiềm chế được nữa, nói: “Anh thật sự chán ghét em như vậy à?”
Tưởng Thiếu Trường nhíu mày: “Không động tay động chân với cô đã là giới hạn cuối cùng của tôi rồi. Cô làm người tôi thích bị thương đến mức phải nhập viện, còn muốn tôi phải cảm ơn cô à?”
“Tại sao em lại ra tay với cô ta, tất cả đều là vì em thích anh đó. Em thực sự thích anh, không hề có ý đùa giỡn. Tại sao anh lại không chịu nhìn thẳng vào em, cho chúng ta một cơ hội chứ?”
“Không cần thiết.” Tưởng Thiếu Trường từ chối thẳng thừng.
“Lâm Vãn cô ta không thể nào thích anh được. Cả đời này của cô ta cũng không thể nào thích anh. Cho dù như vậy, anh vẫn muốn kiên trì sao?”
Nghe thấy những lời nói này, ngũ quan đang căng thẳng của Tưởng Thiếu Trường thoáng chút dao động, giống như nghe được sự chắc chắn trong những câu nói của Cố Du, nghi hoặc hỏi lại: “Có phải cô biết được chuyện gì rồi không? Cô ấy có người mình thích rồi sao? Người đó là ai? Tôi có biết không, trong trường của chúng ta à?”