[Bhtt- Edit] Yêu Thầm Nồng Nhiệt - Tửu Tiểu Hi - Chương 54
Editor: Phong Linh
Beta: Milcah
Ở trong đêm tối từng bước đi xuống từ nhà ở cho nhân viên, Lâm Vãn càng bước càng cảm thấy không cam lòng. Chính vì vậy ngay sau đó cô đã không chút do dự mà quay người lại chạy một phát lên lầu, vừa thở hồng hộc vừa giơ tay lên gõ cửa.
Những tiếng “cộc cộc” liên tiếp phát ra nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì, song Lâm Vãn cũng không vì vậy mà buông tay, vẫn tiếp tục gõ cửa.
Rất nhanh bên cạnh đã có vài hàng xóm mở cửa ra hỏi đã nửa đêm rồi còn không chịu im lặng mà còn làm gì vậy.
Lâm Vãn ngượng ngùng quay về phía đối phương xin lỗi, cũng tự hứa bản thân nhất định sẽ giữ im lặng.
Cũng may mắn bởi vì ở đây hầu hết là giáo viên nên cũng không làm khó dễ cô, sau khi nói một hai câu liền đóng cửa lại. Lâm Vãn đứng trước cửa, lòng nóng như lửa đốt vì cô cảm giác dì Tố Tố đang ở trong nhà, nhưng cũng cảm giác như nàng không ở nhà. Hai ý nghĩ trái ngược nhau cứ như vậy luẩn quẩn trong đầu cô.
Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên mở, Liễu Tố Tố xuất hiện trước mắt cô với bộ dáng có chút tiều tuỵ.
Lâm Vãn rất vui, trong lòng liền xuất hiện vài phần kích động, trong nháy mắt đã xông lên ôm chầm lấy nàng. Thân thể của nàng rất mềm nên Lâm Vãn không dám dùng sức, chỉ sợ nếu dùng quá sức thì thân thể của nàng sẽ tan biến. Cô cẩn thận nói: “Hoá ra là dì ở nhà.”
“Ừ!” Liễu Tố Tố khẽ ừ một tiếng.
Ngay sau đó Lâm Vãn bỗng ý thức được hành vi của mình có phần không đúng nên nhanh chóng buông nàng ra. Lúc này cô mới chú ý đến vết thương ở khóe miệng đối phương liền khẩn trương nói: “Mặt của dì…”
Liễu Tố Tố có chút mệt mỏi cười nói: “Lúc tắm dì không cẩn thận nên để bị thương. Tiểu Vãn, tại sao con lại tới đây?”
“Con…” Lâm Vãn xấu hổ sờ sờ tóc một hồi lâu mới lên tiếng: “Con hẹn dì Tố Tố gặp mặt nhưng đợi mãi mà dì không đến nên con mới đến đây xem thử.”
Liễu Tố Tố lúc này mới sực nhớ ra, có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi con, dì quên mất.”
Lâm Vãn lập tức lắc đầu nói: “Không sao hết, cũng không có gì quá quan trọng mà.” Nói xong cô lập tức nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trong phòng khách, “Dì Tố Tố, đã là năm 2000 rồi.”
Lời nói vừa dứt, Liễu Tố Tố cũng quay đầu lại nhìn rồi nói, “Đúng vậy, đã là năm 2000.”
Lâm Vãn đã nhận thấy dì Tố Tố không mấy hứng thú lập tức cảm thấy lo lắng có phải mình đã quấy rầy đến nàng hay không nên đành phải nói: “Con chỉ đến coi thử thôi, giờ biết dì ở nhà thì con cũng yên tâm rồi. Nếu không có chuyện gì khác thì con đi về đây.”
“Này, Tiểu Vãn, con chờ một chút.” Liễu Tố Tố bất giác cất tiếng gọi cô.
Lâm Vãn dừng lại, xoay người sang chỗ khác. Liễu Tố Tố có chút mất tự nhiên nói: “Dì cảm thấy hơi đói bụng, con đi ăn chút gì với dì đi.”