[Bhtt- Edit] Yêu Thầm Nồng Nhiệt - Tửu Tiểu Hi - Chương 12
Edit: Cá
Beta: Esther
**********
Lâm Vãn không biết bản thân mình sẽ bị dẫn đi đâu nhưng được nàng dắt đi như vậy thì tâm trạng cô vô cùng vui vẻ.
Dường như những buồn phiền lo lắng góp nhặt từ trước tới nay, hết thảy đều tan thành mây khói vào giây phút này.
Càng như thế, Lâm Vãn càng cảm thấy cuộc đời này của bản thân mình sợ rằng cũng chẳng có cách nào để rời bỏ người phụ nữ trước mặt này. Không, không chỉ là đời này mà kiếp trước cũng thế.
Hôm nay Liễu Tố Tố không đạp xe. Hai người đi dạo trên đường phố, bàn tay nhỏ bé của Lâm Vãn bị nắm chặt. Mỗi khi cô ngẩng đầu lên xem cô đều nhìn thấy tay của mình và tay của nàng nắm chặt lấy nhau, cô không nhịn được tưởng tượng dáng vẻ lúc cô nắm tay nàng ấy sau khi cô lớn lên.
Phía trước truyền đến rất nhiều âm thanh của trẻ con. Trong tiếng hoan hô cười đùa xen lẫn với vài tiếng khóc nhè mếu máo, tóm lại là rất náo nhiệt.
Nhìn cảnh vật xung quanh, Lâm Vãn đột nhiên nhớ lại, thì ra chỗ này là chỗ vui chơi hàng đầu của trẻ em ở thành phố Ninh An. Mặc dù là chỗ vui chơi của trẻ em nhưng chỗ này thật ra cũng không lớn lắm, ở bên trong chỉ có một vài cái máy chơi game nhỏ thôi. Hình như là vừa mới được xây dựng và mở cửa vào đầu năm nay.
Hôm nay là thứ sáu, bọn trẻ con được nghỉ học, có rất nhiều đứa bé được bố mẹ dẫn đến đây chơi.
“Dì Tố Tố, chúng ta đi vào trong đó chơi sao?” Lâm Vãn hỏi.
“Đúng vậy. Con không muốn vào trong đó chơi sao?” Liễu Tố Tố cúi đầu nhìn cô.
Lâm Vãn vội vàng cười, lắc đầu rồi nói ra lời trái với suy nghĩ: “Muốn~.”
Tuy cô không hề thích thú gì với mấy cái máy chơi game của bọn trẻ con này nhưng khi cô vừa nghĩ đến cô có thể ở cùng dì Tố Tố thì dù có làm gì cô cũng bằng lòng.
“Vậy chúng ta mau vào trong đi.” Liễu Tố Tố cười vui vẻ rồi kéo tay cô bắt đầu chạy chậm.
Vé vào của khu vui chơi là vé liên vận. Chỉ cần có vé vào cửa thì chơi trò nào cũng được.
Liễu Tố Tố dẫn cô nhanh chóng mua hai tấm vé rồi đi vào trong. Vào tới khu vui chơi, tất cả mọi thứ trước mắt đều đánh thức những ký ức đang ngủ quên của Lâm Vãn. Cô còn nhớ lúc đó, bản thân cô làm ầm ĩ khiến bố mẹ đưa cô đến đây chơi. Những ngày tháng đó, trong lớp có đứa trẻ nào mà chưa đến khu vui chơi này thì đều là đối tượng bị trêu ghẹo, trong nhà trẻ đã từng lưu hành một lần. Bây giờ hồi tưởng lại, cô cũng thật là trẻ con mà.
Đương nhiên rồi, nhà trẻ, nhà trẻ, không trẻ con thì đâu phải là đứa nhóc đáng ghét chứ.
Vì để cho dì Tố Tố vui vẻ, cũng là không phụ ý tốt của nàng, Lâm Vãn chơi mấy trò liền. Trong lúc tất cả mấy đứa trẻ khác đang gào thét, cười lớn thì Lâm Vãn lại ngồi ở đó vô cùng bình tĩnh giống như một bà cụ non chín chắn.
Sau đó, Liễu Tố Tố còn không nhịn được nói với cô: “Xem ra con không sợ hãi chút nào thì phải.”
Lâm Vãn nở nụ cười nghĩ thầm, cô mà sợ thì mới lạ đó, rõ ràng mới chỉ lên tới độ cao hai ba mét.