[Bhtt] - Edit: Túng Ngã Triêu Mộ - Chương 99
EDITOR: THƯ HUỲNH.
—————––
Thư Hoài Đạt đã từng nghĩ rất nhiều lần về tình cảnh khi nàng gặp lại Úc Uyển Ương, nghĩ tới bộ dáng của cô. Có lẽ Úc Uyển Ương sẽ mỉm cười đi tới gần nàng, có lẽ sẽ giống như trước đây, trong mắt có chờ đợi, ôn nhu, còn có một chút ngượng ngùng.
Mà lúc đó, có lẽ nàng cũng không cần nói quá nhiều về nỗi nhớ hai năm qua, sẽ gắt gao ôm chằm Úc Uyển Ương vào lòng, sẽ ở bên tai gọi tên cô, cái tên mà nàng đã thầm gọi không biết bao nhiêu lần.
Buổi tối hôm nay, Thư Hoài Đạt không ngủ được, di động được nàng nắm chặt trong lòng bàn tay. Nàng coi tới coi lui những tin nhắn mà trước đây hai người đã gửi cho nhau, còn có những tin tức liên quan tới Úc Uyển Ương trong hai năm qua.
Thư Hoài Đạt mỉm cười, nước mắt thì cứ chảy làm ướt một mảng trên gối, tùy tiện để điện thoại trên đầu giường, rồi tự ôm lấy chính mình cuộn ở một góc sát mép giường.
Đây chính là thói quen sau khi Úc Uyển Ương bỏ đi, cho dù trong phòng có đủ độ ấm, nhưng nàng cũng thấy rất lạnh lẽo, cảm thấy không an toàn, phải tự ôm chặt mình như vậy, cái giường rất lớn, mà nàng chỉ chiếm một góc nhỏ.
Thư Hoài Đạt không biết Úc Uyển Ương ở ngoài cửa đợi bao lâu, và rời khỏi lúc nào, cũng không biết lúc nào thì mình chìm vào giấc ngủ. Chỉ cảm thấy, trong hai năm qua, đây là lần đầu tiên nàng ngủ được an ổn như vậy.
Úc Uyển Ương ngồi ở trong xe cả một đêm, nhìn cửa sổ ở xa xa, cho đến khi ánh nắng bên ngoài lấn án ngọn đèn yếu ớt bên trong. Cô ngồi thẳng dựa vào lưng ghế, không hề nhúc nhích, mí mắt giống như bị bỏ chì, cả người cứng ngắt do ngồi quá lâu.
Thư Hoài Đạt tới gara lấy xe, hướng cửa lớn Quang Hoa uyển chạy đi, một chiếc xe màu đen giống xe nàng, từ từ chắn trước xe nàng.
Thư Hoài Đạt nheo hai mắt lại, nhìn người kia từ trên xe đi xuống rồi từng bước từng bước đi tới chỗ nàng. Nàng bật cửa xe xuống, thì thấy sắc mặt tái nhợt của Úc Uyển Ương, khuôn mặt tiều tụy hơn tối qua rất nhiều.
Trong lúc nhất thời, tự trách và áy náy đánh tan mọi phòng tuyến của Thư Hoài Đạt, hai tay nàng siết chặt tay lái, rất nhiều cảm xúc quấn quanh một chỗ, làm giọng nói của nàng lạnh lùng hơn rất nhiều: “Úc Uyển Ương, bộ dạng hiện tại của em như vậy là muốn làm cái gì? Đem tính mạng của bản thân ra đùa giỡn, ép buộc người khác sao? Hãy tự chú ý sức khỏe của mình, đừng làm những người quan tâm tới em phải lo lắng thêm, em đi ra ngoài lâu như vậy, chỉ học được cái tùy hứng như vậy thôi sao?”
Úc Uyển Ương nhìn bộ dáng lãnh đạm của Thư Hoài Đạt, cả người như bị nước lạnh tạt vào, trong lòng chua xót vô cùng: “Hoài Đạt, em không sao, em chỉ muốn chờ chị đi ra mà thôi.”
Suốt đêm không ngủ nên giọng nói của cô khàn khàn làm người nghe thấy đau lòng, hai tay Úc Uyển Ương đặt trên cửa xe Thư Hoài Đạt, cau mày nhìn Thư Hoài Đạt, mà nàng thì chỉ nhìn thẳng phía trước.
Thư Hoài Đạt thản nhiên quay đầu nhìn qua cô, hiện tại trong lòng nàng vừa ai oán vừa đau lòng vì Úc Uyển Ương không biết tự thương bản thân mình, giọng nói không còn lạnh lùng nhưng cũng không có bao nhiêu độ ấm, chỉ đạm thanh nói: “Em về trước đi, nghỉ ngơi cho khỏe rồi mới tới tìm chị, chị không muốn nhìn bộ dáng buồn bã ỉu xìu này của em.”