[Bhtt] - Edit: Túng Ngã Triêu Mộ - Chương 98
EDITOR: Thư Huỳnh.
————–
Trong hai năm qua, Úc Uyển Ương chưa bao giờ về lại nơi mà cô đã sinh hoạt hai mươi sáu năm.
Cho dù mỗi ngày mỗi đêm cô đều nhớ về nơi đó, không biết bao nhiêu lần cô tới nhớ ngày cô rời đi, chưa bao giờ khóc qua vậy mà hôm đó mặt của Thư Hoài Đạt lại đầy nước mắt. Mỗi khi nhớ tới, lòng Úc Uyển Ương vẫn đau đớn như ban đầu, nhưng cô chưa bao giờ tùy hứng trở về dù chỉ một lần.
Mỗi một lần nhẫn nại là một lần nữa bị dao cắt, cô không thể phản kháng, chỉ có thể kiến trì đi hết đoạn đường này. Chật vật trở về, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Yuuko cảm giác được do dự của Úc Uyển Ương, liền chở cô thẳng tới tiểu khu của Tống Lan Anh, trước khi cô xuống xe, còn cẩn thận dặn dò nói: “Chị, em đã cho người đem hành lý của chị tới công ty rồi, chị hãy sắp xếp rồi cho người mang về nhà.”
Úc Uyển Ương nhìn kiến trúc quen thuộc ngoài cửa sổ, sự nhớ nhung lộ rõ trên mặt, chỉ khẽ gật đầu: “Được, vất vả cho em rồi.”
Cảm xúc nhanh chóng được thu lại. Nhìn đáy mắt và vẻ mặt của Úc Uyển Ương, không ai biết cô suy nghĩ cái gì, tay trái thì cầm di động, tay phải thì gõ nhẹ theo nhịp xuống đầu gối mình. Hiện tại cô không muốn để lộ cảm xúc ra ngoài, trong quá trình làm việc, cho dù là do dự là mệt mỏi, cô vẫn có thể che dấu được tất cả, không ai có thể dò thám được cảm xúc của cô.
Bỗng nhiên, mi mắt của Úc Uyển Ương giật nhè nhẹ, môi cũng dùng lực mân lên.
Cô thấy Tống Lan Anh đi vào tiểu khu, tay cầm túi trái cây, trên đường có chào hỏi với vài người hàng xóm, sau đó tiếp tục đi vào. Úc Uyển Ương cũng không ngồi trong xe nữa, mở cửa bước nhanh đuổi theo Tống Lan Anh.
Đây là nơi, Tống Lan Anh sống mười mấy năm rồi, quá quen thuộc với phương hướng, ra thang máy rồi đi quẹo tới hướng nhà mình. Vừa đang tìm chìa khóa vừa suy nghĩ, tối nay có nên gọi Lê Nhu Mẫn và Thư Hoài Đạt tới ăn cơm không? Hai ngày trước để Thư Hoài Đạt đem bánh ngọt về, Lê Nhu Mẫn còn đặc biệt gọi điện cho Bà, khen bánh rất ngon, hai người còn nói chuyện một lúc lâu.
Bà đang chìm đắm vào suy nghĩ của chính mình, không chú ý tới từ thang máy có một người đi ra, lúc Bà vừa tra chìa khóa vào định mở cửa, giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền tới: “Mẹ…”
Trong nháy mắt, Tống Lan Anh thấy mình giống như bị thiên lôi đánh trúng, cương tại chỗ, thật lâu, Bà mới xoay người lại. Úc Uyển Ương tiến lên vài bước, đôi mắt cô sâu như vực thẳm, khóe môi mơ hồ mỉm cười, nhưng cả người thì tiều tụy rất nhiều, có lẽ đã trải qua những ngày vô cùng khó khăn, nhưng nụ cười vẫn ấm như ngày xưa.
“Uyển Ương!” Mọi thứ trong tay Tống Lan Anh đều rớt xuống hết, muốn đi tới ôm cô.
“Mẹ, đừng nóng vội, con ở đây.” Úc Uyển Ương vừa nói vừa cúi xuống nhặt mấy túi đồ, vừa ngẩng đầu lên thì Tống Lan Anh đã ôm lấy cô, hương vị trên người Tống Lan Anh làm cô nhớ rất nhiều chuyện trong quá khứ, mắt cũng lập tức đỏ lên.