[Bhtt] - Edit: Túng Ngã Triêu Mộ - Chương 94
EDITOR: Thư Huỳnh.
————–
Trầm Mộ Ngôn của trước đây thì làm chuyện gì cũng tùy hứng, những cuộc tình ngắn ngủi thì nhiều vô số.
Nhưng loại cảm giác lo được lo mất này, càng muốn càng nhiều, nắm giữ toàn bộ cảm giác, nàng chỉ có thể cảm nhận được trên người Cố Thấm Phong.
Nếu từ trước tới giờ nàng đối với Cố Thấm Phong là thích thì hiện giờ tình cảm này chính là yêu. Chỉ là tình yêu này, nhân tố không yên ổn quá nhiều, liền ngay cả Trầm Mộ Ngôn cũng biết rõ điều làm Cố Thấm Phong cố kỵ, chính là máu không an phận trong người nàng.
Trầm Bách Phúc Kiến thấy Trầm Mộ Ngôn nằm ở xích đu cau mày, cảm thấy hiếu kỳ, ngồi một bên hỏi: “Mộ Ngôn, làm sao mà mặt mày ủ dột như vậy? Ai khi dễ con?”
Trầm Mộ Ngôn hơi hơi mở mắt, miễn cường nói: “Không có ai khi dễ con, tự con thấy phiền thôi.”
“Vậy sao? Vậy thì nói với ba, ba cho con ý kiến.” Trầm Bách Phúc Kiến vỗ vỗ chân nàng, vẻ mặt hiểu kỳ còn hơn lúc nãy, sao lại có thể không hiếu kỳ được chứ?
Trầm Mộ Ngôn có chút sững sờ, bỗng nhiên ngồi dậy khoanh chân, một bộ dáng nghiêm túc trước nay chưa từng có, nói: “Ba, con không muốn vui chơi nữa, con yêu thích một người, không phải là nam nhân. Con biết ba vẫn muốn sắp xếp cho con, nhưng con thích chị ấy, con không có biện pháp thay đổi, những người trước đây so với ngón út của chị ấy cũng không bằng, con muốn được ở cùng với chị ấy…”
Trầm Mộ Ngôn càng nói thì càng thấy ủy khuất, ẩn ẩn có chút làm nũng, làm Trầm Bách Phúc Kiến mở to mắt, miệng thì mở lớn, sợ tới mức thiếu chút nữa té ngồi xuống đất.
Con gái Ông trước kia qua lại với rất nhiều người, nam nam nữ nữ đều có, Trầm Bách Phúc Kiến rất tức giận nên luôn muốn giới thiệu một người bạn trai tử tế cho nàng, nhưng đều không có tác dụng. Cuối cùng Ông chỉ có thể nhận mệnh, chỉ hy vọng nàng tìm được người có nhân phẩm tốt một chút thôi, nam nhân hay nữ nhân đều được, có thể có cuộc sống an ổn là tốt rồi.
“Là người mà những ngày qua có tin đồn với con, tiểu thư Cố gia sao?” Trầm Bách Phúc Kiến hỏi.
“Đúng, chính là chị ấy!” Trầm Mộ Ngôn lên tiếng xác nhận chính là Cố Thấm Phong, ánh mắt lại sáng giống như ngôi sao, nhưng thoáng chốc lại uể oải vô cùng.
“Không phải đã ở bên cạnh người ta lâu rồi sao? Hôn môi còn bị người khác chụp rồi đưa lên báo, con còn sầu khổ cái gì nữa?” Trầm Bách Phúc Kiến tức giận nói, cuộn cuốn tạp chí đập lên đầu nàng: “Con có phải lại làm chuyện gì tổn thương con gái nhà người ta không?”
Trầm Mộ Ngôn đã nghĩ muốn lập tức lên tiếng phủ nhận “Không có” nhưng lại nuốt vào trong, nàng làm sao có thể làm tổn thương Cố Thấm Phong được chứ, nhưng quá khứ của nàng chính là khúc mắc giữa hai người, làm Cố Thấm Phong do dự và trốn tránh nàng.
“Không có, chẳng qua chị ấy vẫn không chịu làm rõ quan hệ với con, chúng con vẫn chỉ là bạn bè mà thôi. Con lại đồng ý với chị, tuyệt đối không ép buộc chị ấy…” Nàng cười khổ một tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân của mình mà ngẩng người, vừa nhìn thấy cô đơn vô cùng.