[Bhtt] - Edit: Túng Ngã Triêu Mộ - Chương 83
EDITOR: Thư Huỳnh.
————–
Người xưa thường nói, muốn nắm được tâm của một người, phải nắm được bao tử của người đó.
Mặc dù Úc Uyển Ương đã sớm có được tâm của Thư Hoài Đạt, nhưng lúc rãnh cô vẫn vì Thư Hoài Đạt mà nghiên cứu món ăn mới.
Mấy hôm nay không biết linh cảm từ đâu xuất hiện, có hứng thú với đồ ăn Nhật, đã thử làm sushi mấy lần. Lần đầu tiên làm hình dáng không được chút nào, lần tiếp theo thì nhìn cũng ra được hình dáng cơ bản, qua mấy lần, cuối cùng lần này Úc Uyển Ương cũng thấy vừa lòng.
“Hoài Đạt, chị thấy thế nào? Sushi hôm nay nhìn đẹp đúng không?” Úc Uyển Ương vui vẻ kéo Thư Hoài Đạt xem sushi cô vừa làm.
“Nhìn rất đẹp, hương vị chắc không cần phải nói rồi, chắc chắn so với vẻ ngoài còn tuyệt hơn nhiều.” Thư Hoài Đạt đưa tay kéo Úc Uyển Ương ôm vào lòng, cằm đặt lên đầu vai cô, hít thật sâu vào, bộ dáng đang ngửi một món ăn ngon.
“Thư Hoài Đạt, chị chưa ăn mà sao nói hay như vậy?” Úc Uyển Ương cười mắng một câu, quay đầu chỉ chỉ vào má nàng. Nhìn sushi đủ kiểu dáng trên bàn, Úc Uyển Ương đưa ra đề nghị: “Đúng rồi, bây giờ còn sớm, em nghĩ mình mang một ít qua cho mẹ, rồi chút nữa về mình ăn sau, được không?”
Cũng một khoảng thời gian rồi không có về thăm Tống Lan Anh, vừa lúc cho mẹ thử tay nghề của cô luôn.
Chỉ là Thư Hoài Đạt hơi mím môi, nói: “Tại sao lại không được chứ! Đúng lúc chị muốn tới công ty lấy tài liệu, chúng ta cùng nhau đi thôi.”
“Thiệt không đó? Sao đúng lúc như vậy?” Úc Uyển Ương bán tín bán nghi, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Cô muốn đi thì nàng cũng nói muốn đi lấy tài liệu.
“Khụ…” Thư Hoài Đạt ho khan một cái, sắc mắt rất đứng đắn hối thúc: “Tất nhiên là thật rồi ngày mai chị cần dùng mà. Em gối sushi lại đi, đổi giày chờ chị, chị lên lầu thay quần áo rồi lấy áo khoác cho em luôn, nhanh lên đi.” Nói xong liền xoay người đi lên lầu, vừa đưa lưng về phía Úc Uyển Ương thì đáy mắt tràn đầy ý cười.
Động tác của Thư Hoài Đạt rất nhanh, Úc Uyển Ương vừa mang giày xong thì nàng đã từ trên lầu đi xuống. Thư Hoài Đạt mặc quần áo rất đơn giản, bên ngoài mặc cái áo măng tô kaki, tóc đen dài xã ở sau lưng, gương mặt nhu hòa trầm tĩnh, làm cho người nhìn muốn mù mắt.
Thư Hoài Đạt đưa tay nhận hộp sushi từ Úc Uyển Ương rồi đem áo khoác cho cô mặc vào, hai người cùng đi ra gara lấy xe.
Vì để tiết kiệm thời gian, hai người ghé công ty lấy tài liệu trước, sau đó chạy tới nhà Tống Lan Anh. Thời gian vừa đúng tới giờ cơm chiều, Tống Lan Anh cũng đang định ăn cơm.
“Uyển Ương, Hoài Đạt, sao hai con lại cùng nhau tới?” Tống Lan Anh làm bộ như không biết lên tiếng hỏi.
“Ân… Con vừa học làm sushi, nên hẹn Hoài Đạt, để mẹ và chị ấy cùng nhau ăn thử.” Úc Uyển Ương đã nghĩ sẵn lý do từ trước rồi, chỉ là lúc nói ra vẫn có một chút ngượng ngùng.
“Sao con không hẹn Thấm Phong?” Tống Lan Anh hình như đối với việc trêu chọc con gái đã thành nghiện rồi, hỏi một câu theo lẽ bình thường rất là hợp lý.