[Bhtt] - Edit: Túng Ngã Triêu Mộ - Chương 63
EDITOR: Thư Huỳnh.
————–
Nếu nói, được yêu một người tinh đầu ý hợp với mình là chìa khóa mở cửa tâm hồn, như vậy nếu được ở chung với người này thì mỗi ngày mỗi ngày như mật rót vào tim.
Nghỉ ngơi cùng với Thư Hoài Đạt vài ngày, Úc Uyển Ương trở lại với công việc của mìmh, thời điểm đó Thư Hoài Đạt rất ít liên lạc với Úc Uyển Ương, hai người đều không vì tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng với công việc.
Vì liên qua tới công việc, hai người ngẫu nhiên cũng gặp nhau một hai lần, bởi vậy làm bản thân hai người phá lệ mong chờ.
Tuy rằng Úc Uyển Ương cảm thấy lúc diễn những cảnh thân mật, trong đầu nhớ tới người yêu mình cũng không có đạt được hiệu quả gì cao, nhưng khi đối với mặt với Vu Nghệ Nhiễm, cô theo bản năng ở lòng không ngừng gọi tên Thư Hoài Đạt, trong đầu hiện lên gương mặt của Thư Hoài Đạt.
Hôn như chuồn chuồn lướt qua, khi sâu khi cạn, hai tay của Vu Nghệ Nhiễm đan vào tóc sau gáy Úc Uyển Ương, đỏ mặt thấp giọng nỉ non một câu: “Lan tướng công, ngươi làm sao?” Vẻ mặt ngượng ngùng chờ mong lại nghi hoặc, rõ ràng là biểu hiện của thiếu nữ luyến ái nhưng lại không rõ người trước mặt nghĩ gì.
Úc Uyển Ương như bừng tỉnh, trong mắt là nghi ngờ cùng hối hận đối với hành vi của mình: “Lan Nguyệt đường đột, thiếu chút nữa quên đã xong hí rồi…” Cô thả lỏng tay đang ôm Vu Nghệ Nhiễm, đứng trên sân khấu kịch không biết phải làm sao.
“Lan tướng công chỉ là quá nhập tâm vào hí thôi sao?” Vu Nghệ Nhiễm chậm rãi đến gần cô, đưa tay tiến vào ống tay áo sờ da thịt lạnh lẽo: “Ngươi không phải là Bá Vương, ta không phải Ngu Cơ, chúng ta giờ phút này không phải đang xướng. Ngươi thật sự, không hề có chút động tâm gì với ta sao?”
Úc Uyển Ương rủ mắt xuống, tay bị Vu Nghệ Nhiễm cầm run nhè nhẹ: “Ta… Ta không biết…”
Chu Nghê đang theo dõi, nhẹ nhàng gật đầu, giơ tay lên bảo: “Cut.”
Nhân viên đang có mặt vẫn còn đang chìm đắm trong phần diễn vừa rồi, còn Vu Nghệ Nhiễm thì lập tức điều chỉnh cảm xúc của mình, bộ dáng ưu sầu vừa rồi tan thành mây khói: “A nha mệt chết rồi, nhân vật này sao lại đa sầu đa cảm như vậy chứ? Nếu em, em sẽ làm khác, hừ hừ…” Ánh mắt nhìn Chu Nghê, làm bộ dáng muốn được cứng rắn.
Một nữ sinh trong tổ đạo cụ trêu chọc nói: “Như thế nào? Nếu Nghệ Nhiễm, thì sẽ cưỡng hôn Lan tướng công sao?” Vừa hỏi xong, toàn bộ tập thể cười rộ lên.
Vu Nghệ Nhiễm cũng không tức giận, đi vài bước đi tới bên cạnh nữ sinh tổ đạo cụ tuổi tác cũng ngang ngang với mình: “Tiểu Trần, cậu cũng không biết sao? Hai người này rõ ràng là có tình cảm với nhau mà đúng không? Bất quá có chút băn khoăn, lúc như vậy thì cần cứng rắn một chút, không nên ỡm ờ, nếu như vậy thì lập tức tốt đẹp thôi…”
Vu Nghệ Nhiễm còn đang thấy suy nghĩ của mình quá đẹp rồi, tiểu Trần và mọi người phía sau thì nghẹn cười nhìn cô, quả nhiên, giây tiếp theo cô liền che lỗ tai, vừa lui ra sau, vừa hét lớn: “Chị Chu, chị Chu, đừng nhéo lỗ tai em! Em sai rồi…”