[Bhtt] - Edit: Túng Ngã Triêu Mộ - Chương 41
EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
————————-
Úc Uyển Ương sẽ không để cho Thư Hoài Đạt dễ dàng bắt được mình như vậy, mặc dù nàng biết nội tâm chân thật của mình cùng hành động của nàng là bất đồng. Bởi vậy, thời điểm Thư Hoài Đạt đến vào tối ngày hôm sau, quả thực không có tìm được nàng.
Thư Hoài Đạt hơi suy nghĩ một chút, khởi động xe quay đầu hướng về một hướng khác mà đi, Úc Uyển Ương rất ít cùng người khác thâm giao, nếu là muốn tránh mặt mình, nhất định là ở nơi đó.
Úc Uyển Ương ở nhà mẹ mình ăn cơm tối, chỉ là ngày hôm nay cùng thường ngày không có chút giống nhau. Nàng không biết từ nơi nào đem đến một chai rượu, vừa mới mở ra là ở xa xa liền có thể nghe thấy một trận hương nồng, Tống Lan Anh không kịp ngăn cản, Úc Uyển Ương đã chậm rãi uống được vài ly rồi.
“Uyển Ương, nghĩ gì mà lại muốn uống rượu hả?” – Tống Lan Anh lo âu ngồi bên người nàng – “Đừng uống nữa, lên ghế sa lông nằm đi, mẹ đi làm canh giải rượu cho con.”
“Mẹ, con thanh tỉnh mà, mẹ gấp cái gì? Lát nữa nếu như có uống quá nhiều, con chỉ cần ở lại đây thôi.” – Úc Uyển Ương lắc lắc ly rượu, nhướng mày cười nói.
Nàng cũng không phải là chỉ uống rượu không ăn cơm, cũng không phải là rót rượu điên cuồng vào đáy ly, mà chỉ là nhìn hướng xa xôi, uống nhấp môi từng ngụm nhỏ, biểu hiện vô cùng thanh thản, cùng Tống Lan Anh đối thoại rất có trật tự.”
Con uống rượu không quen, uống nhiều như vậy càng dễ say. Nghe mẹ nói, đừng uống nữa.” – Tống Lan Anh nói qua, liền nhẹ nhàng đẩy tay cầm ly rượu của nàng, ai biết nàng nắm đến chặt chẽ như vậy, Tống Lan Anh lại không thể cứng rắn quá.
Lúc này âm thanh chuông cửa rất thích thú mà vang lên, Tống Lan Anh buông tiếng thở dài, sau đó đi mở cửa, người ngoài cửa không thể không làm cho bà cảm thán, con bé tới thật đúng lúc a.
“Hoài Đạt, sao con lại đến đây?”
“Dì, con đến tìm Uyển Ương, em ấy hẳn là ở đây đi?” – Thư Hoài Đạt mỉm cười nói.
“Ở, mau vào.” – Tống Lan Anh hoàn toàn không có ý thức được, bà đang đem chính con gái mình bán đi, một bên dẫn Thư Hoài Đạt đi vào, một bên nói – “Đứa nhỏ này đêm nay còn uống rượu, dì nói mãi, nhưng nó không nghe.”
“Nghe thật không ngoan.” – Thư Hoài Đạt phụ họa nói, không có ở nhà làm bé ngoan chờ mình, lại còn uống rượu?
Nhiều ngày chưa thấy Úc Uyển Ương, thời điểm gặp mặt cuối cùng, cùng lần này có chút không giống. Nàng bây giờ bởi vì chất cay nồng của rượu ảnh hưởng, hai mắt tựa hồ như đang lóng lánh nước mắt, lớp rượu ẩm ướt nằm trên đôi môi, ôm lấy một nụ cười nhạt nhẽo, tư thái ngồi uống khá tùy ý, mơ hồ tản ra một luồng ý tứ đầu độc.
Gặp lại Thư Hoài Đạt, Úc Uyển Ương tựa hồ đã sớm đoán được nàng sẽ đến. Nàng nửa điểm kinh ngạc đều không có, chỉ có kéo tay của Thư Hoài Đạt, nụ cười trên mặt càng ngày càng ấm áp và sáng sủa, “Thư Hoài Đạt, cô đến tìm tôi uống rượu sao?”
“Đứa nhỏ này..” – Tống Lan Anh ở một bên dở khóc dở cười. Nói con bé uống say cũng không đúng, tư thái cũng rất đoan chính, nói con bé thần trí không rõ ràng cũng không phải, nhìn như thế nào cũng không giống.