[Bhtt] - Edit: Túng Ngã Triêu Mộ - Chương 33
EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
————————
Cùng Thư Hoài Đạt gọi một cú điện thoại xong, đại khái là trong lòng có chút nhớ nhung, Úc Uyển Ương trái lại rất nhanh đã ngủ thiếp đi, không còn dấu hiệu lăn qua lộn lại mà ngủ không được. Buổi sáng là bị đồng hồ báo thức gọi dậy, nhìn ngoài cửa sổ một đường chân trời tối om, nàng mệt mỏi rời khỏi giường mà đi rửa mặt.
Đi xuống lầu đến phòng ăn liền nhìn thấy Chu Nghê cùng Nghệ Nhiễm đang thân mật mà ăn bữa sáng cùng nhau, nàng xem một chút xung quanh nhân viên của đoàn làm phim, dĩ nhiên không có một ai nhìn chằm chằm vào các nàng, nhìn dáng dấp của đôi này, chuyện già trẻ phối hợp của bọn họ đã muốn xâm nhập vào lòng người.
“Ai, chị Uyển Ương, bên này!” – Vu Nghệ Nhiễm vừa thấy Úc Uyển Ương liền lên tiếng chào hỏi, tựa hồ nóng lòng mong muốn Úc Uyển Ương mau chóng qua đây, đánh vỡ sự thân thiết giữa nàng và Chu Nghê.
Úc Uyển Ương đi đến cười nói, “Sớm a, Chu đạo diễn.”
“Không tệ, chị còn tưởng rằng em dậy không nổi đây.” – Chu Nghê múc một muỗng cháo nói -“Thức ăn nơi này không thể so với thành phố, chị lại không quan trọng vấn đề này lắm, ngược lại oan ức các em rồi.”
Nhà hàng ở vùng ngoại ô điều kiện đều không bằng trong thành phố, phương diện thức ăn cũng không có được chú ý nhiều như vậy, nàng là đạo diễn đã nhiều năm đi theo đoàn kịch qua nhiều nơi, đã sớm hình thành thói quen. Chỉ là Úc Uyển Ương cùng Nghệ Nhiễm đều là ở trong thành phố mà hình thành thói quen sinh hoạt ở nơi đó, sợ rằng cả hai người sẽ ăn không quen những thứ này.
Úc Uyển Ương nhíu mày, cầm một chén nhỏ múc hơn nửa chén cháo rồi mới lên tiếng, “Bình thường em cũng quen ăn thanh đạm rồi, ngày hôm nay chẳng qua là cấp bậc thanh đạm cao hơn một chút mà thôi.”
Chu Nghê nghe vậy đột nhiên vui vẻ, khuỷa tay vung một cái lên vai Nghệ Nhiễm, “Thấy không, em không mau học chị Uyển Ương đi, ổn trọng một chút, đừng cả ngày cư xử giống như một đứa nhỏ.”
So sánh với Úc Uyển Ương là một người dường như rất tốt để hợp tác chung, thì Chu Nghê lại càng yêu thích trêu chọc người chưa va chạm nhiều với đời, tiểu nha đầu Vu Nghệ Nhiễm, khi trách cứ nàng, nàng sẽ tức giận trông đặc biệt đáng yêu. Nhưng là không phải Chu Nghê không yêu thích úc Uyển Ương, chỉ là đối với Úc Uyển Ương, nàng dành tặng cho nàng ấy một sự thưởng thức cùng nâng đỡ.
Vu Nghệ Nhiễm phồng má thở phì phò, làm một bộ dáng trừng Chu Nghê, sau một lúc lâu thì lại gắp một miếng trứng chiên đến trong đĩa trước mặt Chu Nghê, trầm giọng noi, “Thức ăn còn không chặn được miệng của chị!”
Úc Uyển Ương chậm rãi húp cháo, nhìn hai người trước mặt thỉnh thoảng đấu võ mồm. Nghĩ đến, nàng nói cũng là không sai, Chu Nghê ở trước mặt mọi người thường là một đạo diễn đức cao vọng trọng, ở trước mặt Nghệ Nhiễm, lại là một người toàn tật xấu mà thôi, về phần nào tật xấu, đến khi nào tiểu cô nương kia mới phát hiện, thì phải coi tiến độ của Chu Nghê như thế nào.
Trước khi đi, Chu Nghê đi chậm lại bước chân chờ Úc Uyển Ương, hai người sóng vai đi về phía trước, nàng thấp giọng cười hỏi, “Uyển Ương, em phát hiện rồi à?”