[Bhtt-Edit] Khẽ Hôn Nhóc Câm Của Tôi - Tam Nguyệt Đồ Đằng - Chương 4: Thì ra em biết nói
- Metruyen
- [Bhtt-Edit] Khẽ Hôn Nhóc Câm Của Tôi - Tam Nguyệt Đồ Đằng
- Chương 4: Thì ra em biết nói
Tưởng Khinh Đường dựa vào lòng Quan Tự, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, nửa ngày vẫn không nhúc nhích.
Quan Tự ôm lấy Tưởng Khinh Đường, thoáng kinh ngạc.
Cô vốn đợi vài phút bên ngoài sân của Tưởng Khinh Đường, nhưng mãi không thấy người ra nên đã men theo lối cũ về bữa tiệc, trên đường gặp vài đối tác, trò chuyện một lúc, vừa chuẩn bị về bữa tiệc thì bất ngờ va phải tiểu cô nương này.
Còn đúng lúc bị nàng đâm vào.
Tay Quan Tự ôm lấy eo Tưởng Khinh Đường, yên lặng cảm nhận, cô cảm thấy đứa nhỏ này quá gầy, eo thật nhỏ, cô chỉ cần một tay cũng có thể ôm được tựa như chỉ dùng chút sức là có thể bẻ gãy nó.
Cô nhìn mái tóc bị gió thổi loạn của nàng, bên trên còn dính vài lá cây, chiếc váy thuần trắng cũng đã bám bẩn.
Nhìn xuống chân nàng, phát hiện nàng không mang giày.
Chạy chân trần xa như vậy đến.
Như đang có người đuổi theo.
Quan Tự âm thầm nhíu mày.
“Em…..” Quan Tự vừa lên tiếng, muốn hỏi vì sao Tưởng Khinh Đường lại chạy đến đây, đột nhiên nhìn thấy vài thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tên cầm đầu ánh mắt mang tà khí, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
Tưởng Khinh Đường nghe thấy tiếng động, quay đầu thoáng nhìn, vừa thấy là đám người Tưởng Hoa, sợ hãi run rẩy, trốn phía sau Quan Tự.
Nàng không biết nói, nhưng hành động nắm lấy áo Quan Tự, không ngừng trốn sau lưng cô như muốn giấu đi sự tồn tại của bản thân.
Quan Tự phát hiện Tưởng Khinh Đường dùng toàn bộ thân thể biểu đạt nỗi sợ của mình với nhóm thanh niên.
“Đừng sợ.” Quan Tự quay đầu lại, ôn nhu nói: “Có chị ở đây, sẽ không sao.” Cô nắm lấy bàn tay Tưởng Khinh Đường, đặt bàn tay nhỏ nhắn kia vào lòng bàn tay.
Xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay khiến Tưởng Khinh Đường giật mình.
Quan Tự thấy thân thể nàng hơi cương, cho rằng nàng đang sợ, hộ nàng sau người, híp mắt đánh giá đám Tưởng Hoa.
Tưởng Hoa nghiến răng nghiến lợi trừng Tưởng Khinh Đường phía sau Quan Tự, lại kiêng kị Quan Tự, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Quan Tự lãnh đạm nhìn bọn họ, khinh miệt cười: “Các cậu là con cái nhà ai?”
Cô không để tâm hỏi khiến đám Tưởng Hoa rùng mình.
Bọn hắn chỉ là một đám choai choai mới lớn, Tưởng Hoa lớn nhất cũng chỉ vừa 18, ỷ vào cha mẹ có chút tiền nên bên ngoài hoành hành, ngang ngược nhưng vẫn biết người nào có thể chọc, người nào không thể.
Trên người Quan Tự có khí thế không giận tự uy của người thượng vị, tuy mặt cười như gió xuân ấm áp nhưng đáy mắt không cười khiến người rét run.
Người này tuyệt đối không thể trêu vào, nói không chừng trưởng bối nhà mình còn phải nhường cô ba phần, huống chi bọn hắn.