[Bhtt-Edit] Khẽ Hôn Nhóc Câm Của Tôi - Tam Nguyệt Đồ Đằng - Chương 10: Đang tìm chị sao?
- Metruyen
- [Bhtt-Edit] Khẽ Hôn Nhóc Câm Của Tôi - Tam Nguyệt Đồ Đằng
- Chương 10: Đang tìm chị sao?
Tưởng Khinh Đường nằm ngủ, vì có cái ôm ấm áp mà vô cùng yên giấc.
Trong lúc mơ, nàng như nghe thấy có một giọng nói dịu dàng, hỏi nàng: “Chị cưới em, em đồng ý không?”
Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng tựa như dòng suối chảy vào tai nàng, từng đợt từng đợt chảy vào tim.
Tựa như một ly cam ủ lâu năm khiến Tưởng Khinh Đường hơi say, mặc kệ khó chịu vì đau đầu và nghẹt mũi, nàng giãn mày ra, khóe môi khẽ cong.
Chị cưới em, em đồng ý không?
Là Quan tỷ tỷ hỏi.
Tưởng Khinh Đường vừa nghe đã biết.
Đồng ý, em đồng ý.
Môi Tưởng Khinh Đường hơi cong, gấp gáp muốn lên tiếng đồng ý.
Đầu lưỡi đến hàm trên, lời vừa đến môi, gương mặt bỗng sửng sốt, những cảm xúc vui sướng trong lòng bỗng chốc tan biến.
Trong mơ, Quan tỷ tỷ cười đưa tay về phía nàng, không ngừng dùng giọng nói ấm áp, êm tai hỏi nàng: “Chị cưới em, em đồng ý không?”
“Chị cưới em, em đồng ý không?”
Vừa chậm vừa nhẹ, mê hoặc lòng người, Tưởng Khinh Đường muốn đồng ý nhưng rồi sợ hãi rụt tay về, lắc đầu, khẽ lùi về sau.
“Em không muốn sao?”
Trong mơ, ánh mắt của Quan tỷ tỷ đầy thất vọng.
Tưởng Khinh Đường chỉ không ngừng lắc đầu, im lặng.
Không phải không muốn mà là không thể.
Tưởng Khinh Đường biết, bản thân là điềm xấu, đã hại ba mẹ không thể hại thêm Quan tỷ tỷ.
…………………….
Cánh tay Quan Tự nhẹ đặt trên lưng Tưởng Khinh Đường, ôm nàng nằm ngửa ngây người.
Từ nhỏ đến lớn, Tưởng Khinh Đường chưa từng đổi giường, giường vẫn là giường trẻ em, Tưởng Khinh Đường thấp, hơn nữa nhiều năm ngủ quen nên không sao, Quan Tự thân cao chân dài, chỉ tùy tiện ngã lưng thôi đôi chân cũng không có chỗ đặt.
Cô không biết vì sao trong lòng lại có suy nghĩ muốn cưới Tưởng Khinh Đường để rồi bật thốt ba chữ “chị cưới em”, dù biết Tưởng Khinh Đường đã ngủ không nghe thấy nhưng cô vẫn sửng sốt.
Đến tận lúc Tưởng Khinh Đường gặp ác mộng, nàng liên tục lắc đầu, Quan Tự mới bừng tỉnh, giật mình, sau lưng đầy mồ hôi lạnh.
Lúc này Tưởng Khinh Đường đang gặp ác mộng, Quan Tự không nghĩ ngợi nhiều, ôm nàng ngồi dậy, vỗ về lưng nàng đứa nhỏ, khẽ trấn an: “Không sao, Tiểu Đường đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi, Tiểu Đường đừng sợ…..”
Quả nhiên Tưởng Khinh Đường không còn bị bóng đè, tiếp tục yên giấc.
Quan Tự ôm nàng trấn an trong chốc lát, xác định nàng thật sự ngủ rồi mới chậm rãi đặt nàng lên giường, thay nàng đắp chăn, sờ trán nàng thấy đã hạ nhiệt.
Quan Tự ngồi ở cạnh giường, lẳng lặng nhìn Tưởng Khinh Đường ngủ, nhớ lại lời vừa rồi của mình.
Đó là lời trong lúc cảm xúc mất khống chế nhưng nghĩ kỹ lại thì cứu Tưởng Khinh Đường ra khỏi Tưởng gia là cách tốt nhất.