[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 97: Áo tắm
Chương 97: Áo tắm
Sân băng vốn không lớn, Yến Hà bị Thẩm Cẩm Dung dắt đi chầm chậm tập trượt. Đến một chỗ băng không được bằng phẳng, cô loạng choạng, vội vàng bám lấy lan can và cánh tay Thẩm Cẩm Dung.
Thẩm Cẩm Dung liếc em một cái: “Vừa rồi chẳng phải rất giỏi sao?”
Vừa miệng gọi “giáo sư”, vừa trêu chọc nàng? Làm gì thế? Tự nhiên cảm thấy hứng thú với trò chơi “thẹn thùng” à?
Yến Hà nắm chặt tay vịn, chân vẫn run rẩy trên mặt băng, ngoan ngoãn đáp: “Chị ơi!” Cô chớp chớp mắt, khiến Thẩm Cẩm Dung nhất thời không phân biệt được cô thật sự sợ hay chỉ đang diễn.
“Em sợ lắm!”
Thẩm Cẩm Dung thở dài, lại nắm lấy tay em, khẽ dùng lực nhéo nhéo, hỏi: “Còn dám quậy nữa không?”
Yến Hà chu môi, không chịu thua: “Em đâu có quậy, là tại chị quá đẹp.”
Thẩm Cẩm Dung bật cười vì em: “Vậy là lỗi của chị à?”
“Không không, là em không tự chủ được.”
Vừa dứt lời, chân Yến Hà lại trượt một cái, cả người lao thẳng vào lòng chị. Thẩm Cẩm Dung không kịp phản ứng, cả hai đâm vào lan can gỗ phía sau. Nàng còn nghĩ eo mình sẽ bị đập đau, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy có thứ gì đỡ lấy.
Là tay Yến Hà, vững vàng ôm chặt eo nàng.
Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Cẩm Dung, Yến Hà cười hì hì thu tay lại, còn không quên quan tâm chị: “Không sao chứ? Có đụng vào đâu không?”
Thẩm Cẩm Dung chậm rãi lắc đầu.
“Vậy thì tốt rồi.” Yến Hà lén xoa xoa tay mình, ngẩng đầu cười tươi rói. “Chúng ta tiếp tục đi, giáo sư.”
Thẩm Cẩm Dung trừng em, nhưng đôi mắt long lanh chẳng có chút nào giống như đang giận cả.
Dưới chân băng trượt theo từng bước di chuyển phát ra những tiếng ma sát rất nhỏ, những mảnh vụn băng li ti văng lên xung quanh. Yến Hà ngồi xổm xuống khẩy nhẹ một mảnh băng, sau đó đứng lên, lại nắm tay chị: “Lạnh quá.”
Thẩm Cẩm Dung cười nhạo: “Em chạm vào băng thì đương nhiên lạnh rồi.”
“Chị sưởi tay cho em đi.” Yến Hà đưa tay vào tay chị một cách rất tự nhiên.
Thẩm Cẩm Dung bị băng lạnh buốt làm rùng mình, trừng em một cái.
“Lạnh quá đi!”
“Nhưng tay chị ấm mà.” Yến Hà nắm lấy tay chị, chậm rãi xoa nhẹ.
Xung quanh, mấy đứa trẻ con cứ “vèo” một cái lướt qua, trượt tới trượt lui trên sân băng nhỏ, cười ré lên đầy thích thú.
Yến Hà nhìn tụi nhỏ với ánh mắt có chút hâm mộ. Thẩm Cẩm Dung để ý thấy, liền cười hỏi: “Sao thế? Nhìn tụi nhỏ trượt băng giỏi hơn em nên ghen tị à?”
Yến Hà “hừ” một tiếng: “Không phải!” Cô hất cằm đầy tự hào. “Bọn chúng đâu có chị như em.”
Hơn nữa, em còn có thể hôn chị.