[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 96: Sân băng
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 96: Sân băng
Chương 96: Sân băng
Bên trong phòng, hơi nước nóng bốc lên lơ lửng, không khí phảng phất một tầng nhiệt mỏng. Màu sắc nơi đây có phần trầm tối, làn nước xanh nhạt trong suối không rõ là màu tự nhiên hay do đáy hồ phản chiếu. Tông màu chủ đạo của căn phòng cũng thiên về tối, bên ngoài trời lại không sáng sủa lắm, một mảng xám xịt kéo dài. Rõ ràng là ánh nắng ban ngày, vậy mà chẳng có mấy tia sáng len vào trong phòng.
“Yến Hà.”
“Yến Hà?”
Thẩm Cẩm Dung gọi cô hai lần, Yến Hà mới thu ánh mắt khỏi suối nước nóng. Cô quay đầu nhìn chị, lúc này mới nhận ra Thẩm Cẩm Dung đã treo áo lông vũ lên giá bên cửa, đứng đó lặng lẽ nhìn mình.
“Sao thế?”
Yến Hà bỗng cứng đờ: “Không… không có gì ạ.”
“Sao lại nhìn suối nước nóng mà ngẩn người thế?”
Yến Hà buột miệng nói đại một câu gì đó, bản thân cô cũng không nhớ rõ. Dù sao thì cô cũng chẳng định nói thật với chị nguyên nhân thực sự—một lý do mà ngay cả khi chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy xấu hổ.
Cô ngồi xuống một bên chiếc giường lớn, lớp nệm mềm mại bị nén xuống rồi bật trở lại ngay khi cô ngồi xuống. Chiếc giường này rộng hơn giường đôi bình thường một chút, bên trên phủ ga trải giường màu đỏ sậm với hoa văn kim tuyến phức tạp.
Phòng tắm bên trong được ngăn cách bằng một tấm kính mờ màu trắng đục, mơ hồ có thể nhìn thấy một bồn tắm lớn màu trắng bên trong. Phần trung tâm bồn hơi hõm xuống, tạo thành một đường cong mềm mại duyên dáng.
Yến Hà nghĩ, nếu chị mà ngâm mình trong đó…
Liệu cô có thể nhìn thấy không?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, cô đã cảm thấy vành tai mình nóng bừng. Cô vội vàng cúi đầu, cũng không dám nhìn lung tung, chỉ theo bản năng nhận lấy món đồ Thẩm Cẩm Dung đưa qua.
Cúi đầu nhìn xuống, cô thấy trong tay mình là một tờ khăn giấy. Cô ngơ ngác ngẩng đầu: “Sao lại đưa khăn giấy cho em?”
Thẩm Cẩm Dung cười tủm tỉm: “Lau nước bọt đi.”
Yến Hà: !!!
Cô lập tức giơ tay lau, nhưng khi chạm vào khóe môi, cô mới nhận ra chị chỉ đang trêu mình. Cô bĩu môi, trừng chị một cái: “Chịiiiii!” Sao lại có thể bắt nạt một con cún nhỏ thế này chứ?
Thẩm Cẩm Dung cười khẽ: “Được rồi, được rồi! Chị sai rồi. Ai bảo em thất thần không biết đang nghĩ gì chứ!”
Yến Hà lại nghĩ đến bồn tắm trong phòng.
Đầu cô nóng ran, vành tai cũng đỏ lựng, bèn nhăn mũi phản bác: “Em đâu có nghĩ thứ gì kỳ lạ đâu!”
Thẩm Cẩm Dung cười, chỉ vào em: “Chị có nói em nghĩ thứ gì kỳ lạ đâu nhỉ?”
Yến Hà biết có nói gì cũng không thể thắng được chị, bèn dứt khoát từ bỏ. Nhìn thấy Thẩm Cẩm Dung ngồi xuống bên cạnh, cô khẽ tựa đầu vào vai chị, giọng nói nhỏ nhẹ: “Chúng ta đi dạo chợ Giáng Sinh đi.”