[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 93: Đi ra ngoài
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 93: Đi ra ngoài
Chương 93: Đi ra ngoài
Thẩm Cẩm Dung trằn trọc mãi không ngủ được. Buổi chiều nàng đã ngủ mấy tiếng, bây giờ lại hoàn toàn tỉnh táo. Trái lại, Yến Hà không biết đã đi dạo những đâu mà lúc này ngủ rất say, hơi thở đều đều, trầm ổn.
Ở bên cạnh Yến Hà, ngay cả chất lượng giấc ngủ dường như cũng tốt hơn rất nhiều.
Trước đây, nàng vẫn luôn cho rằng giấc ngủ đối với mình không quá quan trọng. Từ khi trưởng thành, nàng rất ít khi nằm mơ, thời gian ngủ cũng không dài, chỉ xem giấc ngủ như một vòng tuần hoàn duy trì sự sống mỗi ngày. Nhưng dù có một ngày nào đó vòng tuần hoàn này không khép kín, dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm.
Giống như lần nàng ở Vienna, thức trắng cả đêm.
Thẩm Cẩm Dung trở mình, chống khuỷu tay lên gối, nghiêng đầu nhìn Yến Hà. Giường hai người kê song song, hai chiếc giường đơn ghép lại với nhau, nhưng chân giường không vững lắm, chỉ cần một cử động hơi mạnh là lại tách ra. Giữa hai chiếc giường có một khe hở, bị chiếc chăn đơn che phủ qua loa, tạo thành một ranh giới rõ ràng.
Trong phòng tối om, chỉ có bức màn bị cơn gió ấm thổi bay nhè nhẹ, lúc thì lay động, lúc lại để ánh trăng rọi vào một mảng sáng mờ trên nền nhà. Màu bạc của ánh trăng loang lổ, phản chiếu lên mặt đất những hình bóng bất quy tắc.
Xác nhận Yến Hà đã ngủ say, Thẩm Cẩm Dung lặng lẽ ngồi dậy, bước đến bên cửa sổ, dùng tay nhẹ nhàng kéo bức màn dày sang một bên, để ánh trăng tràn vào trong phòng mà không phát ra tiếng động.
Bên ngoài, ánh trăng sáng tỏ treo lơ lửng giữa bầu trời, phản chiếu trên mặt biển xanh thẫm một màu sáng lấp lánh. Khoảng sân nhỏ trước khách sạn cũng được phủ một lớp ánh bạc.
Thẩm Cẩm Dung kéo rèm về chỗ cũ, đảm bảo ánh trăng không còn chiếu vào phòng, sau đó lại nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường.
Yến Hà dường như cảm nhận được gì đó, trở mình, vô tình đối mặt với nàng. Nhìn khuôn mặt ngủ say của em, Thẩm Cẩm Dung bất giác muốn bật cười, nhưng sợ đánh thức em nên đành cắn nhẹ đầu lưỡi nhịn xuống.
Vải áo ngủ cọ vào ga giường, phát ra những âm thanh rất nhỏ. May mà tiếng động không lớn, nàng cẩn thận đắp chăn cho mình rồi ngước nhìn trần nhà tối đen.
Khách sạn này không có đèn trần, chỉ khi mắt quen với bóng tối mới có thể nhận ra khoảng trống trên cao.
Thẩm Cẩm Dung nghiêng đầu nhìn Yến Hà, thấy hàng mi em hơi rung động, bỗng nhiên nổi hứng xấu, vươn tay khẽ chạm vào mi em một chút. Có lẽ là mắt hơi ngứa, Yến Hà theo bản năng giơ tay dụi dụi, còn nàng thì nhanh chóng rụt tay lại. Em chỉ xoa nhẹ mắt rồi lại ngủ tiếp.
Thẩm Cẩm Dung bật đèn ngủ đầu giường, ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian. Nàng dùng tay vuốt lại mái tóc rối bời của Yến Hà, ngón tay lướt từ vành tai đến trán em. Hàng chân mày đen đậm, dáng cong đầy vẻ anh khí. Ngón tay nàng dừng lại ở chóp mũi em, da nơi đó mềm mại, khiến nàng không nhịn được mà khẽ nhéo một cái.
Yến Hà nhíu mày, suýt nữa hắt hơi.
Thẩm Cẩm Dung giật mình, rụt tay về, nghĩ bụng ngủ không được thì thôi, đành mặc thêm áo khoác, ra ngoài đại sảnh ngồi một lát.